Tiểu Dạng chính là bảo bối duy nhất của bà.
Chuyện lần trước Trương Tuệ vẫn ghim trong lòng, đời này kiếp này sẽ không bao giờ quên.
Hoa Vũ đỏ mặt tía tai, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Thím, sao thím lại có thể nói như thế với cháu? Cháu cũng là cháu gái của thím mà."
Hoa Dạng kinh ngạc nhìn Hoa Vũ, đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ, trên đời có một loại người không bao giờ thấy mình sai, chỉ có người khác mới sai, còn chị ta thì luôn đúng.
Nói trắng ra Hoa Vũ là kiểu người ích kỉ, chỉ ước gì những người khác sẽ làm đá kê chân cho chị ta, không thể chấp nhận việc người khác sống tốt hơn mình.
"Chúng ta là chị em họ hàng mà chị vu khống tôi gian lận chép bài, bảo tôi làm ăn buôn bán là mất mặt, muốn tôi bị đuổi học? Nếu đã như vậy, gia đình tôi làm sao dám dính dáng đến chị đây. Cha, nếu cha cho chị ta một xu, đồng nghĩa với việc con không phải là con ruột của cha, nếu cha không thương con, vậy thì...
Cô không nói tiếp, nhưng vẻ mặt lãnh đạm của cô đã thể hiện rõ, cô nổi nóng rồi, sẽ không nể tình cha con, có khi sẽ đoạn tuyệt quan hệ cũng nên, tương lai của ông sẽ bị đẩy vào viện dưỡng lão mất.
Hoa Quốc Khánh rùng mình một cái, theo bản năng đến gần con gái, lập tức từ bỏ ý định giúp đỡ cháu mình.
Trương Tuệ tức phát điên, gì chứ, tưởng tốt lành lắm, bảo sang đang êm đẹp nó lại bày ra trò hỏi thăm gia đình, thì ra là có âm mưu chiếm tiện nghi.
"Quốc Khánh, ông cũng thấy rồi đó, cháu gái ông cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, hết lân này đến lần khác rắp tâm hãm hại Tiểu Dạng nhà ta. Nếu ông còn thiên vị đứa cháu gái này, tôi sẽ... sẽ ly hôn với ông, sau đó cùng Tiểu Dạng rời đi."
Ngày trước bà không nơi nương tựa, không thể sống thiếu nhà họ Hoa, nhưng bây giờ thì khác, bởi vì bà có nhà để ở rồi! Có thể tự nuôi mình mài
Không về nhà nữa cũng không sao, bà cũng không quan tâm.
Nghe thấy thế, các học sinh đứng quanh Hoa Vũ liền biến sắc, nhìn chằm chằm vào cô, dần hiểu rõ mọi chuyện, xem ra Hoa Vũ này không phải người tốt lành gì?
Hoa Quốc Khánh ngẩng đầu, nhất thời chưa kịp phản ứng, nghe vợ nói đến chuyện ly hôn, trong lòng không khỏi lo lắng: "Nói nhảm gì thế, tôi làm sao có thể thiên vị người xấu được? Tiểu Dạng, con đừng giận mà. Con là con gái bảo bối của cha, một xu cha cũng sẽ không cho nó đâu... À, mà quên, cha không có tiên, cha phải dựa vào con nuôi dưỡng đấy thôi."
Con gái ông còn nhiều tiền hơn cả ông, đương nhiên ông cũng thẳng thắn thừa nhận điều này, bởi vì ông không hề sĩ diện, cũng không có ý định phô trương thanh thế.
Sắc mặt của Hoa Dạng lúc này mới chuyển sang vui vẻ, Hoa Quốc Khánh tuy có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm, điều này cô hoàn toàn không phủ nhận.
Ông chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, nhìn hai mẹ con làm việc kiếm tiền, còn có thể lên tiếng chắc?
Hoa Vũ tức đến phát điên, luôn miệng gào thét: "Chú, chú thật sự tin những lời đó sao...
Giọng của Hoa Vũ quá chói tai, khiến người ta vừa nghe liền cảm thấy khó chịu, Hoa Quốc Khánh khẽ chau mày, ông không biết tính toán, đầu óc cũng không linh hoạt, nhưng lại rất nghĩa tình, trước kia lòng ông chỉ tôn sùng cha mẹ mình, còn bây giờ chính là Hoa Dạng con gái ông.
Tóm lại là ai mạnh thì nghe theo người đó!
"Tiểu Dạng, cha thấy ở kia có bán một đôi giày đẹp lắm, cha sẽ mua cho con một đôi."
Ông đưa con gái rời đi, chẳng buồn để tâm đến Hoa Vũ, cảm thấy đầu óc của đứa nhỏ này không thông minh, lần nào cũng thua dưới tay Tiểu Dạng, chả hiểu tội gì mà cô cứ lao đầu vào?
Hoa Dạng ngoan ngoãn rời đi, lúc đi ngang qua Trương Tuệ cũng kéo nhẹ tay bà, cả nhà ba người cùng đến quầy bán giày.
"Cha, cha còn tiền sao?"
"Hả?" Hoa Quốc Khánh đơ mặt, a, ông quên mất lúc này trên người mình không có lấy một xu: "Vậy con cho cha mượn nhé?"
Hoa Vũ nhìn theo bóng lưng của ba người, tức giận nghiến răng, vẻ mặt hung dữ ấy khiến các bạn cùng lớp bị dọa sợ, bọn họ đã hiểu rõ nhân phẩm của cô gái này, ai nấy đều muốn tránh xa Hoa Vũ.
Ngoại hình không đẹp thì không sao, điểm kém cũng chả sao cả, nhưng nhân cách kém thì thật kinh khủng. Ngay cả người thân cũng có gan đâm sau lưng. Còn gì mà cô ta không dám nữa?
Trước quầy hàng, Hoa Dạng mua cho cha mẹ một đôi giày, đôi của cha mẹ đã cũ lắm rồi, đến mức thủng cả mũi giày.
Bản thân cô cũng rất thích một đôi giày đỏ trắng có độ đàn hồi cao, lúc mang vào rất thoải mái.
Hoa Quốc Khánh mang đôi giày mới đi xung quanh, phấn khích không thể cầm lòng được, đây là đôi giày mới đầu tiên trong cuộc đời của ông, ông cảm thấy đây chính là lúc cuộc sống của mình được lên hương. Trước khi kết hôn, ông phải dùng lại quần áo và giày cũ của anh trai, sau khi kết hôn, ông cũng không thể mua quần áo mới để mặc, giờ thì mọi thứ khác xưa rồi, bởi vì ông đã có một cô con gái giỏi giang lại biết kiếm tiền!