"Cha cùng mẹ đã sinh ra con và nuôi dưỡng con nên người, cho con cơm ăn và áo mặc, cho nên chờ đến khi con trưởng thành cũng sẽ nuôi lại cha mẹ, đây là nguyên tắc công bằng. Dù cha mẹ không thương con, con cũng chả sao cả, càng sẽ không chạy đến cầu xin chút bố thí từ người khác."
Mặt già của Hoa Quốc Khánh nóng rát, cứ cảm thấy mấy lời này của Hoa Dạng như đang nói cho ông nghe.
"Oa, ở đây có bán đồng hồ nữa nè." Hoa Dạng giả bộ như không biết gì, vui vẻ chạy tới quầy hàng, ánh mắt vừa đảo qua, lập tức nhìn trúng một mẫu đồng hồ nam, cô bảo người bán hàng lấy ra cho mình xem thử.
"Cha, cha thấy đồng hồ này có đẹp không? Con mua tặng cho cha nha?"
Hoa Quốc Khánh vừa nghe cái đồng hồ có giá 120 khối liền bị doạ cho sợ, liên tục xua tay từ chối: "Không không không, quá mắc, cha không cần đâu, trong nông thôn cũng chả được mấy người đeo đồng hồ."
Miệng của Hoa Dạng ngọt như mía lùi, lập tức nói: "Nhưng cha là cha của con, tiêu tiền cho cha thì có làm sao? Có mắc đến mấy con cũng không tiếc."
Hoa Quốc Khánh nghe con gái nói lời ngon tiếng ngọt, trong lòng vui vẻ không thôi, người bán hàng đứng bên cạnh cũng rất dẻo miệng, nhanh chóng chen vào khen ông là người có phúc, làm cho Hoa Quốc Khánh cười tươi như hoa.
Tuy ngoài miệng ông nói không cần, nhưng đôi tay rất nhanh nhẹn mà móc tiền trên người đưa cho Hoa Dạng.
Thân thể còn thành thật hơn so với cái miệng! Làm gì có người đàn ông nào không muốn mình có một cái đồng hồ?
Trương Tuệ thấy thế khẽ nhếch mép cười một cái, đúng là đồ cáo già. Hoa Dạng không từ chối, cười mỉm nhận lấy mười chín đồng tiền, lại bỏ thêm tiền của mình vô, mua một lúc hai cái đồng hồ. Một cái cho Hoa Quốc Khánh còn một cái cho cô, hiện tại cô đang đi học nên cũng cần dùng đến.
Hoa Dạng chọn cho mình một chiếc đồng hồ khá đơn giản, cũng không quá mắc tiền, có thể xem giờ là được rồi.
Tiếp theo, cô lại mua cho Trương Tuệ một đôi bông tai bằng vàng, kiểu dáng cũng đơn giản, chủ yếu là thiết kế cứng rắn và độ bên cao.
Trương Tuệ lập tức mừng như điên, trước kia bà rất hâm mộ mỗi khi nhìn người khác đeo bông tai, không ngờ mình cũng có ngày được đeo thứ này, bà nhìn trong gương xoay trái xoay phải, không dám chớp mắt lấy một cái, cảm thấy vẻ đẹp của mình cũng được đôi bông tai này nâng cấp lên mấy phần.
Đây là món đồ trang sức đầu tiên mà bà có kể từ khi chào đời cho đến giời Thật hạnh phúc! Sinh con gái thật là tốt, còn được hưởng phúc ké!
Hoa Dạng tặng quà khiến hai vợ chồng đều cảm động, một nhà ba người cực kì hoà thuận. Lần đầu tiên Hoa Quốc Khánh cảm thấy mình tự tin như vậy, đúng là có một cái đồng hồ liền khác hẳn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên cạnh: "Chú ba, chú cũng tới huyện thành hả? Ông bà nội có khoẻ không?"
Người vừa lên tiếng là Hoa Vũ, cô ta đang đi cùng với mấy nữ sinh, chắc hẳn là bạn học cùng lớp, trong tay còn cầm một đống đồ đạc mới mua.
Da mặt của người này dày như mo, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, tự nhiên thò mặt qua.
Hoa Quốc Khánh gật đầu lung tung vài cái: ""ÐĐều khoẻ cả."
Ánh mắt tham lam của Hoa Vũ đảo qua hai cái đồng hồ, vẻ mặt khó nén được tia ganh tị: "Chú ba, chú mới mua đồng hồ hả? Lại còn mua cho Tiểu Dạng nữa? Thật là đẹp, cháu có thể sờ thử một chút không?” Ghen ghét cũng vô dụng, cho dù hai vợ chồng Hoa Quốc Sinh rất thương Hoa Vũ, nhưng bọn họ sẽ không đồng ý mua đồng hồ cho cô ta.
"Đương nhiên..." Từ trước đến giờ Hoa Quốc Khánh vốn rất dễ nói chuyện, đối với cháu trai cháu gái cũng khá tốt, cũng không hề mang thù, ông vừa định đồng ý với yêu cầu của Hoa Vũ, bên tai bỗng vang lên tiếng ho của Hoa Dạng. Vì vậy Hoa Quốc Khánh lập tức quay xe, nhanh chóng nói câu từ chối: "Không được."
Người này đổi ý quá nhanh, nói xong còn quay sang cười lấy lòng với Hoa Dạng, dáng vẻ vừa nhìn đã thấy đặc biệt ngốc.
Hoa Vũ: "....
Hốc mắt của cô ta nhanh chóng đỏ lên, có vẻ cực kì bi thương: "Chú ba, cháu không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy hâm mộ Tiểu Dạng, em ấy có một người cha tốt như chú, vừa mới lên là đã mua cho em ấy một cái đồng hồ, không giống như cháu, mua mấy cây viết bi còn tiếc tiền."
Cô ta cũng muốn có cái đồng hồ này!
Hoa Vũ nói chuyện rất đáng thương, trong lòng của Hoa Quốc Khánh cũng mềm nhũn, hay là cho nó chút tiền mua bút bi nhỉ? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lúc sờ thấy trong túi rỗng tuếch, ông liền im lặng không nói gì.
Hoa Quốc Khánh cũng không dám mở miệng xin tiền Hoa Dạng để cho Hoa Vũ, ông vẫn cần mặt mũi lắm...
Giọng nói của Trương Tuệ lạnh lùng vang lên: "Hoa Vũ, cháu nói sai rồi, cha mẹ cháu mới là người phải hâm mộ chú ba cháu. Bởi vì Quốc Khánh có một đứa con gái ngoan mua đồng hồ cho cha xài, còn cha mẹ cháu thì không. Bọn họ chỉ có một đứa con gái chuyên đi ganh tị với người khác mà thôi."
Một dao này của Trương Tuệ đâm đủ sâu, nhưng ai bảo Hoa Vũ cô dám đắc tội với bà?
Bắt nạt con gái bà, giờ còn muốn lợi dụng gia đình bà, có mà nằm mơ đi. Một xu cũng đừng hòng lấy được!