"Cho nên lần này chủ nhiệm mới ghé thăm nhà tôi sao? Tôi bảo đảm, sau này sẽ không để Tiểu Dạng đi theo nữa, nó là một đứa nhỏ tốt, chỉ vì muốn kiếm tiền cải thiện sinh hoạt nên mới phụ tôi bán hàng."
Chủ nhiệm Bành âm thầm gật đầu, xem ra người này vẫn còn tốt, không đến mức hồ đồ.
Cô vừa định lên tiếng trấn an Trương Tuệ, một giọng nói hung dữ bỗng vang lên: "Tôi đã sớm nói rồi, không cần phải đi bày quán bán hàng gì đó, chỉ tổ mất mặt xấu hổ, các người đúng là đồ lì lợm, không chịu nghe lời tôi nói, từ hôm nay trở đi không ai được đi nữa, cứ ai mò ra bán hàng thì tôi sẽ đánh gấy chân kẻ đó."
Người vừa nói là Hoa Quốc Khánh, chả biết ông đứng ở bên ngoài nghe được tới khúc nào rồi, chỉ thấy sắc mặt của ông đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay là xấu hổ.
Trong lòng Hoa Dạng cảm thấy có chút khó chịu, ông ấy không tự kiếm ra tiền, còn không cho hai mẹ con cô đi kiếm tiền là có ý gì? Đúng là chết vì sĩ diện, thật là khổ thân cho nguyên chủ, chả hiểu đứa nhỏ này sao có thể chịu đựng được Hoa Quốc Khánh trong từng đấy năm?
Dù bên trong tức muốn bốc khói, nhưng trên mặt Hoa Dạng vẫn là vẻ tươi cười đáng yêu: "Cha, cha đến rồi đấy ư, mau vào nhà ngồi, cha vất vả đi đường xa như vậy có mệt lắm không? Con chuẩn bị trà lạnh cho cha để giải nhiệt này, cha mau uống đi, mẹ, mau lấy cho ông ấy một cái khăn mát để lau mồ hôi, cha, để con đấm bóp cho cha đỡ mỏi nhé?"
Hoa Dạng nhanh nhẹn dỗ Hoa Quốc Khánh, luôn miệng nói ra lời dễ nghe, ông uống vào một ngụm trà lạnh lại lấy khăn mát lau mồ hôi, cô lại đứng bên cạnh quạt quạt vài cái, chốc lát cả người Hoa Quốc Khánh liền cảm thấy thoải mái, cơn tức giận cũng nguôi ngoai không ít.
Ủa, đâu ra có cái quạt này? Đã vậy còn tận hai cái? Nghe nói giá của một cái phải hơn một trăm đồng! Thật là phá của mài! Lửa giận của Hoa Quốc Khánh mới dịu xuống giờ lại bốc lên ngùn ngụt.
Lúc Hoa Dạng đi bày sạp bán hàng, sợ nhất là thời tiết oi bức, vừa có tiền dư là cô chạy đi mua cái quạt ngay, thậm chí Hoa Dạng còn định lắp thêm một cái quạt trân ở trong nhà.
Hiện tại trong nước còn chưa sử dụng máy lạnh nhiều, kỹ thuật cũng bị hạn chế, chưa kể không thể vận chuyển đến tận nhà, cho dù Hoa Dạng có muốn mua thì cũng không mua được.
Cô nhấp nhấp cái miệng nhỏ, dáng vẻ cực kì rụt rè, khẽ thấp giọng nói: "Là con mua đó, buổi tối trời nóng quá không thể ngủ được, ban ngày con đi học không có tinh thần, lúc nào cũng uể oải, cha có muốn mắng thì cứ mắng con đi, đừng nói mẹ làm gì, chuyện này là do con quyết định đấy."
Chủ nhiệm Bành thấy thế liền chen vào nói đỡ: "Đây hẳn là cha của học sinh Hoa Dạng đúng không? Tôi là chủ nhiệm lớp của em ấy, họ Bành, anh cứ gọi tôi là cô Bành là được."
Cô nhanh nhẹn giới thiệu bản thân, cho dù Hoa Quốc Khánh tức giận cũng không thể nổi điên trước mặt giáo viên. Bởi vì người nông dân vốn có một loại bản năng kính sợ đối với các phần tử trí thức. Quả nhiên, Hoa Quốc Khánh thấy thế liên nhanh chóng chạy lại chào hỏi, cơn tức giận cũng bị gác sang một bên.
Chủ nhiệm Bành tiếp tục cất giọng nhỏ nhẹ nói: "Tôi đang muốn tìm anh để nói chuyện, thành tích của học sinh Hoa Dạng rất ưu tú, đến cả bài thi của lớp chín mà em ấy có thể thi được trên 90 điểm, chắc hai người không rõ, nhưng điều này chứng tỏ em ấy là một thiên tài, một học sinh xuất sắc như vậy không thể lãng phí năng lực."
"Với thành tích hiện tại, nếu em ấy có thể duy trì phong độ, đừng nói đến thi đậu đại học Thanh Hoa, có khi em ấy còn dành được chức thủ khoa của toàn thành phố luôn đấy!"
Trương Tuệ đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi cùng bất ngờ, cái gì? Bài thi của lớp chín á? Sao Tiểu Dạng chưa từng nói gì với bà hết?
Sao Hoa Dạng có thể tự mình khoe với bà được, phải để thông tin này thốt ra từ miệng của giáo viên, có vậy thì sức ảnh hưởng mới càng chấn động.
Phản ứng của Hoa Quốc Khánh còn hơn cả Trương Tuệ, ông lắp bắp hỏi lại: "Cô giáo, những gì cô mới nói đều là sự thật sao? Con gái tôi thông minh đến vậy à?"
Từ xưa đến nay, chuyện trông mong con trai hoá rồng, con gái hoá phượng là bản tính của mỗi người. Trừ khi người kia không bình thường thì mới hời hợt đối với con cái, đương nhiên Hoa Quốc Khánh không phải là người hời hợt, chí ít ông thật sự cũng thương Hoa Dạng, ai bảo cô là đứa con duy nhất của ông đâu!
Chủ nhiệm Bành gật đầu xác nhận, ánh mắt cực kì thành khẩn: "Đúng vậy, tôi hi vọng đứa nhỏ này có thể chuyên tâm vào việc học, trọng trách của người làm cha mẹ như anh chị là phải đảm đương quán xuyến việc trong nhà, kiếm tiền nuôi gia đình cũng không phải là nhiệm vụ của Hoa Dạng."