Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 101: Mong Manh Dễ Vỡ




Hoa Dạng làm lơ vẻ tiếc tiền của Trương Tuệ, chỉ cười tủm tỉm rồi nói: "Mẹ, mẹ chuẩn bị cho con một ít thịt ba chỉ cùng hai kí xương sườn nhé. Con phải làm món thịt kho tàu, cá hâm dưa chua, tôm hùm đất với rau trộn dưa chuột, à đúng rồi, cả món đậu hũ kho nữa, phải làm một bàn tiệc lớn để tiếp đón cha."

Cô lừa ông ấy một phen, cái này cứ xem như là phần thưởng bồi thường đi.

Trương Tuệ không biết những tính toán trong đầu Hoa Dạng, chỉ nghĩ cô rất thương Hoa Quốc Khánh, trong lòng bà như được an ủn, cảm thấy hai cha con thân thiết đúng là một chuyện tốt.

Dựa theo thời gian đã hẹn, đúng chín giờ thì chủ nhiệm Bành tới cửa. Cô đi một vòng rồi quan sát trong nhà, thấy lầu trên lầu dưới có hai tầng, hiện tại đều đang nhét đầy đồ vật, một cái xe đẩy nhỏ thu hút sự chú ý của cô, đây hẳn là dụng cụ bày quán nhỉ?

Hoa Dạng nhiệt tình kéo giáo viên ngồi vào trên ghế, lại bưng lên một ly trà trần bì tự chế, nước trà có màu sắc hơi vàng, vừa nhìn đã khiến cảnh đẹp ý vui.

Chủ nhiệm lớp uống một ngụm, vừa ngọt lại dịu nhẹ, bỏ thêm một viên đường thì hương vị càng đậm đà. Trà này nhìn đơn giản nhưng có tác dụng giải nhiệt lại tiêu đàm, ngoài ra còn giúp kích thích ăn ngon.

Thần kinh của Trương Tuệ vẫn luôn căng chặt, bà nói chuyện với chủ nhiệm Bành một cách hết sức cẩn thận, chỉ sợ nói sai câu nào. Đứa nhỏ này lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có giáo viên về thăm gia đình, bà phải nỗ lực để lại ấn tượng tốt cho cô giáo, nhưng Trương Tuệ càng gấp gáp thì càng dễ mắc lỗi.

Hoa Dạng đứng bên cạnh thấy thế, nhanh chóng múc ra ba cái chén nhỏ rồi bày lên bàn, sự chú ý của mọi người lập tức tập trung vào một chỗ: "Đây là cái gì vậy?" "Là sữa đông hai tâng." Hoa Dạng cười giải thích, lại nói sơ lược về cách làm cho bọn họ nghe. Sữa bò sau khi đun nóng thì cho vào một chén lớn, chờ cho váng sữa xuất hiện, dùng một chiếc đũa đục một lỗ nhỏ trên mặt váng sữa, lại đảo ra phía dưới sữa bò. Lúc này lấy một lòng trắng trứng rồi đánh tan, bỏ vào đảo chung với hỗn hợp sữa bò, thêm chút đường trắng rồi quấy đều, sau đó bắc lên nồi chưng dưới lửa vừa.

Váng sữa sau khi nấu hoàn chỉnh sẽ được chia làm hai tâng, hương thơm đậm đà, lúc ăn vào sẽ lưu lại một mùi thơm thanh mát ở trong miệng, đây là một loại đồ ngọt nổi tiếng ở thời hiện đại.

Phụ nữ rất khó thoát khỏi sức quyến rũ của đồ ngọt, vốn dĩ chủ nhiệm Bành định sẽ không uống, nhưng không chịu nổi sự khuyên bảo nhiệt tình của Hoa Dạng, cuối cùng cô đành nếm thử một ngụm, vị trơn mềm khiến hai mắt của cô nhanh chóng toả sáng, trời ơi ngon quái

Một bên ăn một bên tiếp tục trò chuyện, không khí liền hài hoà hơn rất nhiều, Trương Tuệ thấy vậy cũng thả lỏng vài phần.

Chủ nhiệm lớp hoàn toàn xem ở trong mắt, trong lòng không nhịn được mà khẽ thở dài, cuối cùng thì cô đã hiểu, có một người cha thích ru rú ở nông thôn trông trọt, lại thêm một người mẹ thật thà, trong nhà không có một ai đủ sức để đảm đương, cho nên Hoa Dạng mới phải xuất đầu lộ diện để đi kiếm tiền mưu sinh.

"Học sinh Hoa Dạng rất ưu tú, mọi người ai cũng thích em ấy, chị cứ yên tâm đi, những lời đồn đãi vớ vẩn kia cũng không cần để trong lòng làm gì."

Vẻ mặt của Trương Tuệ có phần mơ hồ, mờ mịt hỏi lại: "Hả? Lời đồn đãi vớ vẩn gì?"

Chủ nhiệm lớp ngây dại: "Chị không biết à? Học sinh Hoa Dạng chưa nói với chị sao?”

Trong lòng Trương Tuệ cực kì căng thẳng, dáng vẻ nghiêm trọng thêm mấy phần: "Nó chỉ nói lúc đi học gặp được các giáo viên rất tốt, vừa nghiêm túc giảng dạy lại giúp đỡ cho nó rất nhiều, các bạn học thì cũng cực kì thân thiện, chả lẽ không phải như vậy sao? Tiểu Dạng... đừng nói nó gặp rắc rối ở trường học nha?”

Trương Tuệ càng nói càng sốt ruột, hốc mắt cũng nhanh chóng ửng đỏ.

Tính tình người này sao lại mong manh dễ vỡ như vậy, mới đó mà đã khóc rồi, làm cho cô cảm thấy thật đau đầu: "Không không không, ý của tôi không phải như vậy, thật ra là..."

Chủ nhiệm Bành do dự nhìn về phía của Hoa Dạng, cánh môi khẽ mím lại, không phải cô không muốn nói, chẳng qua chủ nhiệm Bành cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, chả bao lâu liền quên, hôm nay nhắc đến là vì thuận miệng.

Trương Tuệ hiểu rất rõ tính tình con gái nhà mình, nếu cô đã không tự mở miệng nói thì có cạy miệng cũng không được, vì vậy bà liền quay sang tiếp tục năn nỉ chủ nhiệm Bành: "Xin cô, mau nói cho tôi biết đi."

Lúc này chủ nhiệm Bành mới thở dài rồi đáp: "Bởi vì học sinh Hoa Dạng giúp chị bày quán bán hàng, cho nên có vài lời đồn đãi không hay về em ấy..."

Cô kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Trương Tuệ nghe, có vài chỗ còn cố tình kể sơ lược, nhưng cho dù như vậy, Trương Tuệ vẫn như cũ mà khóc sướt mướt, vẻ mặt đầy lo âu cùng thấp thỏm.