Dọc đường đi, Hoa Dạng đội một cái mũ nhỏ màu vàng, trên tay xách theo một cái giỏ, vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót, dáng vẻ nhìn qua cực kì khoẻ mạnh và hoạt bát.
"Cậu làm cách nào mà được như vậy?" Ngôn Mạch không nhịn được tò mò mà bật hỏi.
Chỉ trong vòng nửa ngày, Hoa Dạng đã có thể tẩy trắng cho bản thân. Hiệu trưởng trường học vậy mà trực tiếp khen Hoa Dạng trên đài phát thanh, nói cô tuổi nhỏ mà nỗ lực vượt khó rồi còn kêu gọi mọi người học tập theo, chuyện này cứ như kì tích giữa đời thường, cậu có vắt óc cũng không biết được đáp án.
Khoé mắt của Hoa Dạng hiện lên một tia đắc ý: "Rất đơn giản, chỉ cần thành tích của cậu đủ xuất sắc, đến mức không ai có thể vượt mặt được, bạn học Ngôn Mạch, cậu cũng có thể đấy, cố lên!"
Một câu học sinh xuất sắc là có thể xem như một lá bùa hộ mệnh.
Dưới hào quang của một học bá, Hoa Dạng hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc khắp cả trường, cho dù có bày quán bán hàng rong cũng chả sao. Mọi việc đều sẽ được bật đèn xanh, chỉ cần thành tích của cô luôn được duy trì ổn định mà không bị xuống dốc.
Ngôn Mạch cau mày khó hiểu, cảm thấy Hoa Dạng trưởng thành sớm làm người khác thật bất ngờ, nhưng mà cố tình cô lại không hề che giấu bộ mặt thật khi ở trước mặt cậu, chả lẽ cô tin tưởng cậu như vậy sao?
"Đúng rồi, tiện đây nhắc nhở cậu một chút, tránh xa Hoa Vũ lớp số hai ra, cậu ta là một người quái gở đấy." Ngôn Mạch không nhanh không chậm nói.
Hoa Dạng có chút bất ngờ, liền tò mò hỏi lại: "Người quái gở á?"
Ngôn Mạch đang học lớp tám, lớn hơn cô một lớp, Hoa Dạng rất ít khi gặp cậu ta ở trường, lúc ở nhà thì cả ngày chỉ thấy cậu thích ôm mấy tạp chí sách báo linh tinh để xem, cũng không biết thành tích của cậu ra sao?
Dù bà cụ Ngôn thường xuyên khen cháu trai của mình rất hoàn mĩ, nhưng người lớn nhìn con cháu trong nhà mình lúc nào chả thấy tốt đâu?
"Ừ, suốt ngày lảm nhảm mấy lời linh tinh, đã vậy còn là người hai mặt, trong ngoài khác nhau, vừa nhìn đã biết cậu ta không phải dạng vừa."
Lời của Ngôn Mạch khiến Hoa Dạng cười ha hả.
Còn một chuyện mà Ngôn Mạch không kể, đó là Hoa Vũ luôn cố tình xuất hiện trước mặt cậu, còn nói mấy câu không đầu không đuôi, vừa nghe liền thấy phiền.
Luôn miệng nói muốn cùng cậu làm bạn tốt gì đó, bị bệnh tâm thần hay sao chả biết?
Hoa Dạng ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, tuy rằng bọn họ là hàng xóm mới quen không lâu, nhưng quan hệ giữa hai nhà cũng khá thân thiết, cùng ăn vài bữa cơm là Hoa Dạng có thể hiểu đại khái tính tình của người này, thật ra Ngôn Mạch là một người hiếu thuận, cũng rất nghe lời của bà cụ Ngôn, còn mấy khía cạnh khác thì cô vẫn chưa biết hết.
"Này, Ngôn Mạch, sau này cậu muốn làm gì vậy? Bác sĩ, giáo sư, hay là tham gia quân ngũ?”
Ngôn Mạch có chút mơ hồ, không hiểu vì sao bỗng dưng cô lại hỏi như vậy: "Không nghĩ tới, còn cậu thì sao?”
Hoa Dạng nhấp nhấp cái miệng nhỏ, nở nụ cười lém lỉnh: "Tôi thì muốn trở thành người giàu số một ở trong nước."
Thật ra Hoa Dạng chưa bao giờ nghĩ đến tương lai sẽ làm gì, chỉ tại Ngôn Mạch hỏi cho nên cô mới thuận miệng đáp trả, nhưng đếu đã mơ thì ai chả muốn mơ một ước mơ to? Ngôn Mạch vừa nghe cô nói thì hít hà một hơi, cảm thấy dã tâm của người này cũng không nhỏ đâu: "Chỉ dựa vào một mình cậu á?"
"Ừ, đúng vậy." Hoa Dạng ba hoa chích chòe mà khẳng định, làm gì có ai cấm nói khoác, bởi vậy cô cứ nói cho sướng miệng rồi tính sau: "Chỉ là, đó là mục tiêu lâu dài của tôi, mục tiêu nhỏ hiện tại là hằng năm phải thi được hạng nhất, trở thành thủ khoa của toàn thành phố”
Ngôn Mạch lại bị dọa thêm một phen, cô đã có chức thủ khoa toàn huyện mà chưa thấy thỏa mãn hay sao? Đã vậy còn bảo đây chỉ là mục tiêu nhỏ? Cô nhóc này đúng là nghịch ngợm tinh quái, lúc nào cũng ngoài dự đoán của cậu.
Hai người lại tiếp tục tập trung vào chuyên môn, Hoa Dạng nhìn thấy cái gì thì sẽ mua cái đó, hiện tại nguyên liệu nấu ăn cũng không được đa dạng và phong phú cho lắm, không có quá nhiều sự lựa chọn. Cô lại mua thêm hai kí bột mì, một con cá sống, năm kí tôm hùm đất, đậu hũ, dưa leo, một ít gia vị linh tinh, thêm mấy quả táo và sữa bò vì Hoa Dạng định sẽ làm bánh ngọt.
Dạo gần đây thu nhập từ sạp hàng rất khá, Hoa Dạng định sẽ dốc vốn liếng để cải thiện thức ăn trong nhà, dù sao thân thể mới là quan trọng nhất.
Cuối cùng thì Ngôn Mạch cũng hiểu vì sao cô lại nhờ cậu đi theo để xách đồ ăn, bởi vì người này mua đồ không chút nương tay.
Lúc về đến nhà, Trương Tuệ đã xử lí xong nguyên liệu nấu ăn, bà nhìn thấy con gái mua cả đống đồ thì không khỏi líu lưỡi.
Cái thói ăn xài phung phí của đứa nhỏ này không biết giống ai nữa? Trong nhà rõ ràng nghèo như vậy mà nó không biết tiết kiệm gì cả.
Đúng vậy, dù hiện tại bọn họ vừa mua một căn nhà mới nhưng đồng chí Trương Tuệ vân cảm thấy mình nghèo như cũ!