Thập Niên 80: Sống Lại Làm Bé Cưng

Chương 60: 60: Bước Chân Khoan Thai Không Có Ràng Buộc






Editor: Bơ“Bà bà bà! ! Bà Dư lão thái, bà muốn làm gì?! Ban ngày ban mặt, mọi người đều nhìn đấy, bà còn muốn đánh người sao?”Hứa Thục Hoa không nói chuyện, lập tức đi đến trước mặt Vưu Thái Hoa, đôi tay chống nạnh, hướng về phía mặt bà ta hung hăng mà phỉ nhổ, “Đánh bà? Đánh bà tôi cũng đều cảm thấy ô uế tay mình! Vưu Thái Hoa, bà cho rằng tên của bà có cái chữ hoa, mà thật sự coi như mình là đóa hoa hay sao? Cả ngày lải nhà lải nhải, là muốn làm bản thân nổi bật để đi trêu hoa ghẹo nguyệt hay gì? Cũng không nhìn lại bản thân mình xem một đóa hoa già thất sắc còn có cái gì đức hạnh! Cũng không sợ đưa tới một đám ong mật khiến cho bản thân bị chích đến chết.

”“Dư lão thái, bà! ! ”“Bà cái gì mà bà! Tôi cảnh cáo bà Vưu Thái Hoa, nếu để cho tôi lại nghe được bà nói Noãn Bảo nhà tôi một câu không tốt, tôi liền dẫm nát đóa hoa thối nhà bà!”Dư Noãn Noãn nhìn Hứa Thục Hoa không chớp mắt, tổng cảm thấy cả người Hứa Thục Hoa lúc này, như phát ra vầng hào quang.

Như này, thật sự là quá soái!Vưu Thái Hoa còn có chút không phục, vừa muốn nói chuyện, liền thấy mặt Hứa Thục Hoa đột nhiên tiến đến trước mắt mình, phóng đại vô số lần.


“Vưu Thái Hoa, bà có tin tôi đem bà đánh cho cả người đều biến thành màu xanh lục luôn không, để cho lão già nhà bà đội trên đầu, khiến cho bà càng dễ khoe nổi bật!”Hai mắt Vưu Thái Hoa khẽ đảo, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Người chung quanh nghe được lời này, lại là phá lên cười ha ha.

“Dư lão thái, bà cũng đừng chỉ nói mà không có làm, chúng ta còn chưa từng thấy bộ dáng đầu đội lục (xanh) hoa là như thế nào đâu!”“Anh là đồ ngốc à! Đầu đội lục hoa còn có thể là cái dạng gì? Còn không khác gì bộ dáng đội nón xanh hay sao?”“Chậc chậc chậc, Vương lão hán năm nay cũng 60 đi? Tuổi này còn có thể đội lục hoa sao?”“Sao anh có thể chắc chắn là không được? Dư lão thái là người như thế nào, Bà nói được khẳng định sẽ làm được, có phải hay không Dư lão thái?”Bị nhiều người trêu chọc như vậy, Hứa Thục Hoa không một chút hoảng hốt, đôi tay chống nạnh, ánh mắt ở trên người từng người một đảo qua, “Sao? Mấy người muốn giúp đỡ lão nương đem bà ta biến thành màu xanh lục đúng không? Ai tới trước, lão nương đây liền cho người đó an bài!”Lúc xem người khác náo nhiệt, trêu chọc người khác, ai cũng muốn xông lên đằng trước, sợ không thể hiện ra năng lực của mình.

Nhưng một khi náo nhiệt muốn dừng ở trên người mình, vậy thì không ai không sợ.

Đám người vừa mới tôi một câu anh một câu mà nói, nghe được lời này sôi nổi cúi đầu, bưng lên bát cơm tiếp tục ăn cơm.


Ăn cơm, ăn cơm, cơm hôm nay ăn ngon thật!Hứa Thục Hoa khinh thường liếc mắt xem xét nhìn bọn họ một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở đằng trước, tay ở không trung vẫy vẫy, đối với Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm nói, “Đi! Về nhà!”Dư Noãn Noãn nhìn bóng dáng Hứa Thục Hoa, tổng cảm thấy lúc này Hứa Thục Hoa, đã nắm giữ được tinh túy của cuộc sống, bước chân khoan thai không có ràng buộc.

Hứa Thục Hoa dẫn bọn họ chân trước mới vừa tiến cổng, liền nhìn đến trong nhà lớn lớn bé bé mười mấy người từ trong phòng vọt ra, mồm năm miệng mười hỏi, “Noãn Bảo như thế nào? Có nghiêm trọng không? Có bị tiêm không? Có phải Uống thuốc không? Bác sĩ nói sao?”Nghe lời nói quan tâm của mọi người, nhìn khuôn mặt lo lắng của mọi người, tâm Dư Noãn Noãn đều bị làm cho ấm áp.

Cô đây là dính phải cái vận khí gì, mới có thể có được người thân tốt như vậy.

Hứa Thục Hoa vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người an tĩnh lại, “Noãn Bảo không có việc gì, đều không cần lo lắng, cơm chiều làm xong chưa?”Trương Ngọc Quế nghe vậy vội vàng gật đầu, “Làm xong rồi xong rồi, có thể ăn cơm ngay, mẹ trước đi rửa tay cùng mặt, vào nhà chờ là được!”Tựa như kia bác sĩ nói, Dư Noãn Noãn sau khi hai cái răng nhỏ mọc hoàn toàn, nhiệt độ cơ thể của cô đã bình thường trở lại.


Dù vậy, mỗi ngày Hứa Thục Hoa vẫn đều phải do nhiệt độ cơ thể cho Dư Noãn Noãn.

.