Bà cụ Chu lần này thật là bị thương nguyên khí, nằm liệt ở trên giường bệnh một tháng, cuối cùng cũng nhắm mắt lìa đời.
Tưởng Vệ Quốc mờ mịt không biết làm sao, Triệu Xuân Hoa lại rất vui vẻ, Chu Bình An không trở lại, bà cụ Chu cũng mất, chỉ còn lại ba thằng cháu nhỏ, ai cũng quản không được chuyện của nhà bà ta nữa, bà ta biết mấy người anh chị em của nhà họ Chu đối với bà cụ Chu cũng không phải là thật lòng, trước mắt bà cụ Chu đã mất, bọn họ muốn làm ầm ĩ thì cứ cho bọn họ làm ầm ĩ đi.
Dù sao nói toạc ra thì bà ta chính là không có tiền, không có tiền mà lấy ra được, bọn họ có thể làm gì bà ta được nào? Chẳng lẽ còn có thể ăn bà ta hay sao?
Chờ thêm mấy năm nữa, bà ta lại nghĩ cách tìm Ngọc Trân trở về cho cô ta lại gả đi một lần nữa, về sau có thể tiếp tục sống những tháng ngày yên lành rồi.
Bà ta tính toán đánh đến cực kỳ đẹp đẽ, mấy ngày kế tiếp đều đang chờ bà cụ Chu mau nhanh xuống mồ cho yên.
Sơn Trà không có hứng thú tiếp tục xem vở hài kịch của nhà họ Chu, thừa dịp trước khi ăn tết thì cùng với Tạ Tri Viễn đi Kinh Thị du ngoạn.
Cô vừa đi thì đi tận hơn nửa tháng, chờ lúc cô trở về, tin tức đầu tiên nghe được chính là Chu Bình An bị bắt, còn không phải bị người đòi nợ bắt mà là bị công an bắt đi.
Thì ra trong khoảng thời gian này anh ta không hề chạy đi đâu xa mà vẫn luôn trốn ở trên một ngọn núi không xa thôn Tam Tuyền, còn thỉnh thoảng lén trở về thăm bà cụ Chu với ba đứa con một chút.
Kết quả lại không ngờ tận mắt nhìn thấy mẹ ruột của mình qua đời, hơn nữa còn biết người khởi xướng của tất cả những việc này chính là Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân, hai người bọn họ lúc trước hao hết tâm tư để cho Tưởng Ngọc Trân gả đến nhà họ Chu, vì thế chặt đứt mọi khả năng của anh ta cùng với Sơn Trà, kết quả đầu tiên là khi anh ta vừa xuất ngũ về nhà liền lập tức muốn ly hôn với anh ta, sau đó lại ở sau khi anh ta xảy ra chuyện, dứt khoát kiên quyết vứt bỏ ba đứa con nhỏ và mẹ già của anh ta lại mà bỏ chạy, thậm chí còn gián tiếp tạo thành cái chết của mẹ anh ta.
Rõ ràng là anh ta hại Tưởng Ngọc Trân trước nhưng lúc này Chu Bình An lại nghiến răng nghiến lợi hận hai mẹ con Tưởng Ngọc Trân, cảm thấy tất cả những chuyện này đều là lỗi của bọn họ, hiện giờ anh ta không tìm thấy Tưởng Ngọc Trân, bất kể như thế nào cũng phải trả lại mối thù ở trên người Triệu Xuân Hoa, thế là vào ngày hạ táng mẹ anh ta hôm đó mai phục ở trên đường Triệu Xuân Hoa trở về thôn.
Triệu Xuân Hoa mạng lớn, được một đám người ngoài thôn đi ngang qua cứu giúp, Chu Bình An lần này đã hoàn toàn trở thành tội phạm bị truy nã, không quá mấy ngày, bị công an bắt được lúc đang ở trên đường bỏ trốn, nghe nói chưa tới mấy ngày nữa bị nhận hình phạt.
Mà Triệu Xuân Hoa cũng hoàn toàn không khá hơn là bao, tuy rằng bà ta không chết nhưng mà lại bị thương nặng, còn bị Chu Bình An đang trên đường chạy trốn đả thương chân, nghe nói rất khó tốt lại, chỉ sợ sau này sẽ trở thành một người què.
Bà ta nhiều mưu kế thích hại người khác, lại rơi vào kết cục như vậy, nghĩ đến cũng là trừng phạt đúng tội.
Tưởng Ngọc Trân chạy, bà cụ Chu đã chết, Chu Bình An bị bắt, chỉ còn lại ba đứa nhỏ, các anh em khác ở nhà họ Chu đẩy tới đẩy lui, ai cũng không muốn nhận nuôi, cuối cùng vẫn là đại đội trưởng ra mặt, cưỡng ép chia ba đứa nhỏ cho bọn họ, lại hứa hẹn một năm cho một chút trợ cấp, cuối cùng mới làm cho bọn họ miễn cưỡng đồng ý nhận nuôi.
Nhà họ Chu nhất thời trở thành đối tượng bị bàn tán nhiều nhất cho người trong thôn trà dư tửu lậu, nhưng mặc kệ bọn họ thương cảm cũng được, trào phúng cũng được, nhà họ Chu đều không có ai nghe được rồi.
Mà chờ đến khi cửa ải cuối năm vừa qua, vụ xuân cày bừa bắt đầu, mọi người đều bắt đầu bận rộn, ngay cả bàn tán cũng không có ai bàn tán nữa.
Nhà ở của nhà họ Chu cuối cùng cũng bị bán ra ngoài, tuy rằng mọi người đều nói là không may mắn, nhưng người trong thôn không để bụng chuyện này, cùng lắm thì đập đi xây lại.
Không còn hòn đá cản đường là Tưởng Ngọc Trân nữa, cuộc sống của Sơn Trà ở trong thôn tốt lên không ít, có điều bây giờ cô đang rất bận, thật ra thời gian quanh năm suốt tháng ở trong thôn cũng không nhiều.
Bởi vì trước đó cô đã mua một mảnh đất ở An Thành, tính toán dọn nhà xưởng vào trong thành.
Lúc này cô cũng không tính toán gì quá to lớn, ngoại trừ dây chuyền sản xuất nội y đang có ra, cô còn bỏ thêm dây chuyền sản xuất trang phục, chỉ tính công nhân thôi cũng phải cần ít nhất mấy trăm người.
Ngoại trừ số tiền mà cô tự tiết kiệm được ra, cô còn vay từ ngân hàng thêm không ít, lúc này ngân hàng cho vay vừa mới bắt đầu tiến hành không lâu, Sơn Trà sẵn lòng tự mình gây dựng sự nghiệp như vậy, còn mang theo các hương thân cùng nhau làm giàu, ngân hàng quả thật cực kỳ hoan nghênh, phê duyệt xong, liền sảng khoái mà đưa tiền ra.
Nhà xưởng vừa mới hừng hực khí thế mà xây lên, lúc xây xong, đã là cuối mùa thu năm sau.
Trong số những người vốn đi theo cô, ngoại trừ mấy người lớn tuổi không rời khỏi nhà, còn lại đều đồng ý đi theo Sơn Trà.
Trương Hỉ Muội với vợ Lão Tam thậm chí còn tính toán giống như Sơn Trà, bảo cả nhà dọn vào trong thành phố, để ông chồng nhà mình ở trong thành tìm một công việc, cũng cho con cái vào trong thành phố học tập.
“Chị đã bàn bạc với Hưng Tài rồi, chỗ trong nhà này sẽ để lại cho nhà chú hai của anh ấy thuê, một năm đưa cho bọn chị chút tiền là được, dù sao cứ giữ mãi công việc này cũng không ăn nên làm ra được, còn không bằng để cho anh ấy vào trong thành xem thử có công việc gì trong khả năng hay không, dù sao thì cũng khấm khá hơn là ở nhà trồng trọt.”
Vợ Lão Tam cũng đồng tình nói: “Đúng vậy, trước kia không có loại ý tưởng này là bởi vì không có kiến thức, nếu không phải nhờ có Sơn Trà, chỉ sợ hiện giờ chúng ta còn không có suy nghĩ đi ra ngoài xem thử ấy chứ.”
“Chỉ là ngẫm lại cũng rất luyến tiếc nơi này, làm thời gian lâu như thế rồi mà.” Trương Hỉ Muội nhìn quanh bốn phía một chút, có vẻ không nỡ mà nói.
*** 179 ***