Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 167




Ngay khi tủ lạnh của Sơn Trà được lắp đặt xong, ngay tức khắc sân nhà cô lập tức trở thành báu vật trong lòng đám trẻ em trong làng.

Đặc biệt là trong nhà có người lớn đi làm ở trong nhà cô, quả thực đã trở thành thần tượng trong thôn của đám trẻ nhỏ rồi, bởi vì mọi người đều biết, người khác muốn ăn kem que còn phải bỏ tiền ra để mua, mà nếu như trong nhà có người làm ở đằng kia, vậy thì toàn bộ mùa hè đều có thể ăn kem que đường miễn phí trong suốt mùa hè này rồi.

Thứ này quả thật hiếm có, người lớn thỉnh thoảng cũng sẽ mua cho đứa trẻ trong nhà một cái, nhưng nếu như con muốn ăn hàng ngày, dù cho nó có nằm dài ra đất đòi mua đi chăng nữa thì gia đình cũng không có thể nào mua cho chúng ăn được. Nếu chọc cho người lớn phiền chúng còn phải bị ăn một trận “Măng xào thịt”, đánh đến mức mông nở hoa.

Bởi vậy mọi người đều rất hâm mộ mấy nhà trong thôn kia có thể đi làm ở nhà Sơn Trà và còn có mấy đứa trẻ có thể ăn kem que đường miễn phí nữa.

Vợ lão Tam trong nhà có đứa trẻ sáu tuổi tên là Trần Thuận, tên gọi ở nhà là Thuận Tử, từ sau khi mẹ cậu bé có thể nhận được kem que đường miễn phí từ chỗ Sơn Trà, cậu bé đã trở thành người được hoan nghênh nhất ở trong thôn.

Chủ yếu là trong thôn có mấy người có thể nhận đười que kem đường thì liên kết với nhau hợp thành một cái “Liên minh que kem đường”, mỗi ngày dựa theo trình tự thân cận xem tình huống đem que kem đường mình nhận được chia cho mọi người ăn, người nó thích thì sẽ cho phần nhiều hơn một chút, còn người bọn họ không thích sẽ để cho những người đó đứng ở một bên nhìn, một ngụm cũng không cho ăn.

Mà Thuận Tử không giống thế, cậu bé tính cách vừa không giống cha cũng không giống với mẹ, chính là một đứa trẻ thành thật, chất phác, rõ ràng trong nhà mình cũng không giàu có gì, nhưng cậu bé một chút cũng không keo kiệt gì, chỉ cần là người chơi cùng với cậu bé, mặc kệ cậu bé có đồ ăn ngon gì, chỉ cần người ta hỏi cậu bé xin thì cậu bé đều cho cả.

Trước mắt nhà ai cũng đều không giàu có, cậu bé thì ngược lại, giống như một đứa trẻ tốt bụng, đồ gì hiếm lạ cũng đều có thể từ bỏ được mà chia ra với mọi người, mà tật xấu này của cậu bé cũng đã bị vợ của lão Tam tức giận nói rất nhiều lần, nhưng dù có nói thế nào thì cậu bé cũng không thay đổi được, thật sự là không có biện pháp gì với cậu, cuối cùng chỉ đành dứt khoát để cho cậu bé muốn ăn cái gì thì ăn ở nhà xong rồi mới cho phép đi ra ngoài, miễn cho cậu bé bị mấy đứa nhỏ khác nhớ thương.

Vài ngày đầu thì còn tốt, kết quả không được mấy ngày, khi vợ lão Tam trở về đã nhìn thấy đứa trẻ nhà mình đang trốn ở trong phòng lén lau nước mắt.

Vợ của lão Tam ngay lập tức xách người lôi ra và hỏi, lúc này mới biết được, hoá ra mấy ngày nay cô nhận que kem đường trở về cho cậu bé, cậu bé cũng chưa ăn đều đã bị người ta đoạt đi rồi, còn không cho cậu bé nói lại với ba mẹ mình, trong lòng cậu bé uất ức, lại không dám nói ra, mới một mình trốn ở trong phòng lén khóc như thế.

Thuận Tử là đứa trẻ tốt bụng nhưng vợ lão Tam cũng không phải là loại người ăn chay, thấy con của mình bị người khác ức hiếp như thế về nhà còn không dám nói, tức khắc tức giận đến nổi trận lôi đình, một bên mắng con mình không tiền đồ, một bên đau lòng hỏi đứa nhỏ xem ai đoạt đồ của mình.

Thuận Tử ngay từ đầu không dám nói, hỏi vài lần cậu bé mới lau nước mắt, nhỏ giọng nói là hai anh em của Chu Minh Kiệt cùng với Chu Minh Tường.

Vợ lão Tam vốn dĩ bình thường không có chuyện gì đối phó gì với Tưởng Ngọc Trân, nhưng vừa nghe là hai anh em nhà họ Chu làm tức khắc càng thêm tức giận, kéo tay Thuận Tử hùng hổ đi thẳng đến nhà họ Chu.

Khi vợ lão Tam tới cửa sân nhà họ Chu đã dùng sức đẩy cửa, làm cho Tưởng Ngọc Trân đang ở bên trong làm việc hoảng sợ, thấy là vợ lão Tam tới tìm, cũng lập tức trầm mặt xuống mà hỏi: “Cô tới đây để làm gì?”

Vợ lão Tam chống eo nói: “Kêu hai đứa nhãi ranh Minh Kiệt, Minh Tường nhà cô ra đây cho tôi.”

Tưởng Ngọc Trân nghe xong càng đen mặt hơn mà hỏi: “Cô bảo tôi kêu thì tôi phải kêu ra à, rốt cuộc thì cô tính làm gì?”

Vợ lão Tam tuy rằng không đối phó với cô ta, nhưng cũng biết chuyện này là ân oán giữa mấy đứa trẻ, cũng không tính toán sẽ tìm Tưởng Ngọc Trân gây phiền toái, chỉ nghĩ muốn giáo dục một chút hai tên móng heo nhỏ đi ức hiếp người khác là được, kết quả Tưởng Ngọc Trân ngày thường có việc là trốn nhanh lẹ, vậy mà lúc này lại vội vàng đứng ra muốn bị mắng, vợ lão Tam ngay lập tức cũng phát hỏa.

Vợ lão Tam mắng: “Có phải nhà cô nghèo tới mức không có tiền mua nổi que kem có phải hay không? Lại đi ức hiếp Thuận Tử nhà tôi, cướp đoạt đồ của nhà làm gì hả? Nếu như là không mua nổi nổi để ăn thì cô cứ nói một tiếng, bà đây sẽ đưa cho cô hai cái. Một ngày đem bản thân trang điểm thành dáng vẻ mặt chó thân người, vậy mà ngay cả một cây que kem cũng không mua cho đứa trẻ trong nhà, để cho bọn nó học cái xấu cướp đoạt đồ của người khác.”

“Như thế nào? Đây không phải là con ruột vậy mà tật xấu thích cướp đoạt đồ người khác lại có thể di truyền được hay sao?”