Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính

Chương 89: Ngoại truyện 6: Thanh mai trúc mã (3)




Không chỉ cậu nhóc đang đưa tay ra, mà ngay cả Cố Thiếu Trân đứng cạnh cũng ngẩn người.

Thấy Lâm Kiều xảy ra xung đột với đối phương, cô bed lấy hết can đảm định đứng ra che chắn cho Lâm Kiều, nhưng vừa mới nhấc chân lên, Lâm Kiều đã ngã xuống rồi.

Cái chân nhỏ đang giơ lên giữa không trung của cô bé chẳng biết nên hạ xuống hay không, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình có phải đã nhìn nhầm không.

Rõ ràng còn cách một đoạn ngắn mà, đáng lẽ ra không thể chạm vào mới đúng...

Cậu nhóc muốn đẩy người kia thì càng ngơ ngác hơn, hơn nữa Lâm Kiều vừa khóc vừa làm ầm ĩ, xung quanh đã có không ít người tan làm tan học nhìn về phía bên này.

Cậu ta theo bản năng rụt tay ra sau lưng, "Mày, mày đừng có giả vờ ăn vạ..."

Lời còn chưa dứt, đã bị một người từ phía sau đẩy mạnh một cái, "Con bé mới bao nhiêu tuổi, mày đã bắt nạt nó?"

Thiếu niên Quý Đạc sắc mặt lạnh như băng, hoàn toàn không ngờ rằng mình chỉ đi học về, đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Quý Đạc cao lớn, sức lực mạnh, cậu nhóc kia còn chưa kịp phản ứng đã ngã sấp mặt xuống đất, sau đó vừa mở miệng, một chiếc răng cửa lẫn máu rơi ra, đúng là chiếc răng mà vừa rồi Lâm Kiều dùng con quay đánh trúng, đau đến mức cậu ta "oa" một tiếng cũng khóc òa lên, "Tôi, tôi căn bản không hề chạm vào nó!"

Đi cùng với cậu ta có cả anh trai cậu ta, trông chừng mười ba mười bốn tuổi, mấy người vừa thấy vậy, lập tức vây quanh Quý Đạc, "Cậu làm gì vậy? Nhìn rõ chưa mà đã đánh người?"

"Nó không chạm vào, chẳng lẽ Kiều Kiều tự ngã à?" Quý Đạc không tin, càng không sợ những thiếu niên còn chưa cao bằng mình này.

Sau đó, Cố Thiếu Trân trơ mắt nhìn Quý Đạc một mình đuổi đánh mấy người, đánh cho bọn họ chạy tán loạn.

Đặc biệt là cậu nhóc kia, lúc chạy về còn vừa khóc vừa hở mồm, "Tôi sẽ mách người lớn, anh, anh bắt nạt người khác!"

"Lần sau mày còn dám bắt nạt con bé, tao lại đánh mày." Quý Đạc lạnh lùng buông một câu, rồi mới ngồi xổm xuống kiểm tra cô nhóc đang ngồi dưới đất, "Kiều Kiều, không sao chứ?"

"Em không sao." Lâm Kiều đã sớm nín khóc, nghe vậy liền ngồi dậy, bỏ bàn tay nhỏ đang che mặt xuống.

Quý Đạc còn muốn an ủi cô thêm hai câu, vừa nhìn lại ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, đừng nói là nước mắt, ngay cả quầng mắt cũng không hề đỏ lên chút nào.

Chuyện này... chẳng lẽ vừa rồi con bé cứ thế khóc toáng lên thôi sao?

Tâm trạng Quý Đạc không khỏi gián đoạn, dừng một lát mới hạ giọng, "Không sao thật chứ?"

Lâm Kiều gật đầu, đôi mắt to còn vô tội chớp chớp hai cái.

Điều này khiến biểu cảm của Quý Đạc càng thêm kỳ quái, "Vậy vừa rồi nó có đánh em không?"

Lâm Kiều không nói gì, cứ thế ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, có chút tò mò xem anh sẽ phản ứng thế nào.

Thế là hai người nhìn nhau, cuối cùng Quý Đạc bế cô lên, áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng mình, "Kiều Kiều đừng sợ, anh trai đã đánh bọn nó chạy hết rồi."

Vừa nói vừa giúp cô phủi bụi trên người, cố ý cao giọng, "Xem sau này còn ai dám bắt nạt em nữa!"

Tốt lắm, lão cán bộ nhỏ quả nhiên cũng không phải người thành thật gì, không chỉ tiếp thu rất nhanh, mà còn diễn cùng với cô.

Lâm Kiều cười toe toét, bàn tay nhỏ lại ôm chặt cổ thiếu niên, ra vẻ rất sợ hãi vùi đầu vào cổ anh gật đầu lia lịa.

Cố Thiếu Trân đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, cái miệng nhỏ há hốc đến mức không khép lại được.

Không ngờ điều khiến tâm hồn cô gái nhỏ càng thêm chấn động còn ở phía sau, hai người một lớn một nhỏ, một đứa giả vờ ăn vạ, một đứa đánh người, về nhà lại còn chủ động đi mách tội.

Quý Đạc vừa vào cửa, đã ôm Lâm Kiều đứng vào chỗ mình thường bị phạt, sắc mặt lạnh tanh.

Đừng hỏi, chính là lát nữa có khả năng sẽ có người đến nhà mách tội, anh tự phạt trước, nhưng muốn anh xin lỗi, đừng hòng!

Còn Lâm Kiều, vẫn luôn ôm chặt cổ anh không chịu buông, ai dỗ dành cũng không xuống. Vừa rồi con bé khóc lóc quả thực long trời lở đất, cho dù không nghe thấy, chỉ cần hơi hỏi thăm một chút cũng có thể biết được.

Không còn cách nào khác, Từ Lệ chỉ có thể dịu giọng hỏi Cố Thiếu Trân, vừa rồi Lâm Kiều có phải bị bắt nạt không.

Cố Thiếu Trân theo bản năng nhìn hai người Quý Đạc và Lâm Kiều, một đôi mắt đen láy, một đôi mắt sáng ngời, cũng đồng loạt nhìn cô bé.

Cô bé kéo kéo vạt áo, cuối cùng vẫn sợ hai người sẽ bị phạt nên cúi đầu gật gật. Dù sao nếu không phải vì mình, hôm nay căn bản sẽ không xảy ra chuyện này.

Thế là không lâu sau, phụ huynh của cậu nhóc bị rụng răng cửa tìm đến cửa, yêu cầu Từ Lệ cho họ một lời giải thích, Từ Lệ là người rất biết lý lẽ, hiếm khi có thái độ cứng rắn như vậy, hỏi đối phương tại sao lại đánh cả một đứa trẻ ba tuổi.

Đứa trẻ ba tuổi?

Phụ huynh đối phương nghi ngờ nhìn Lâm Kiều đang nằm gọn trong lòng Quý Đạc, cô bé mím môi, vẻ mặt rụt rè quay đầu ôm chặt thiếu niên.

Một đứa là đứa trẻ ba tuổi ngoan ngoãn mềm mại, một đứa là thằng con trai nghịch ngợm phá phách nhà mình, phụ huynh đối phương không chiếm được lợi lộc gì, ra khỏi cửa liền lấy ngón tay chọc trán con trai, "Nhìn mày kìa, có bản lĩnh bắt nạt con nhà người ta, thì có bản lĩnh đừng về nhà khóc lóc."

"Con thật sự không đánh nó!"

Cậu nhóc ủy khuất muốn chết, nhưng không ai tin cậu ta, "Mày không đánh, nó làm sao mà khóc dữ dội như vậy?"

Trên đường về nhà, cậu nhóc bị mắng suốt dọc đường, nghĩ đến vết thương trên người và chiếc răng cửa đã mất, cậu ta không nhịn được lại khóc.

Còn Quý Đạc, bởi vì lần này ra tay có lý do chính đáng, nên ngay cả phạt đứng cũng không cần.

Từ Lệ xót Lâm Kiều, còn ôm cô bé qua vỗ về, đặt trên đùi mình bóc hạt dẻ cho cô bé ăn.

Cô nhóc ngoan ngoãn ngồi đó, hạt dẻ được đút vào miệng còn biết ngọt ngào nói cảm ơn, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi giả vờ khóc nhiệt tình đến mức nào.

Quý Đạc đang bưng cốc men uống nước, nhìn thấy vậy không nhịn được khịt mũi một tiếng.

Lâm Kiều ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn thấu không nói toạc ra của anh chạm phải ánh mắt của cô, cô suy nghĩ một chút rồi trượt xuống khỏi đầu gối Từ Lệ, cũng cầm một hạt dẻ trong tay.

Thấy cô dùng răng sữa nhỏ gặm, Từ Lệ bật cười, "Kiều Kiều chưa ăn đủ à? Chưa ăn đủ bà nội bóc thêm cho."

Lâm Kiều cũng không nói gì, cố sức cắn vỡ vỏ hạt dẻ, rồi dùng ngón út móc lớp vỏ lụa màu đỏ ra

Đợi đến khi Từ Lệ lại đút cho cô thêm mấy hạt, sợ ảnh hưởng đến bữa trưa của cô nên không đút nữa, sau đó cô mới cầm những hạt dẻ được bóc xong chạy đi tìm Quý Đạc.

Từ Lệ nhìn sang, cô đã xòe tay ra trước mặt thiếu niên, "Cho anh trai ăn."

"Thì ra là bóc cho anh trai." Bà không nhịn được mỉm cười nhìn con trai.

Quý Đạc lúc đó bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, liếc mắt nhìn hạt dẻ trên tay Lâm Kiều, càng thêm ghét bỏ, "Em dùng miệng cắn đấy à?"

Lâm Kiều bóc vụn quá, bề mặt cũng không bằng phẳng, chỗ này khuyết một miếng chỗ kia thiếu một miếng.

Nhưng hiện tại sức lực của cô còn nhỏ, ngón tay cũng chưa đủ linh hoạt, chỉ có thể bóc thành như vậy. Lâm Kiều cầm về xem, bản thân cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đang định thôi thì tự mình ăn vậy, thiếu niên đưa tay ra lấy hạt dẻ từ tay cô, "Chỉ lần này thôi đấy."

Chỉ lần này thôi mới là lạ, ngày hôm sau Lâm Kiều cầm kẹo hồ lô ông nội mua về bảo anh nếm thử giúp mình, anh cứ lạnh mặt nhưng cuối cùng vẫn cắn.

Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Bởi vì trận khóc lóc hôm đó, Lâm Kiều quả thực bị đám trẻ nghịch ngợm kia đặt cho một biệt danh là "ăn vạ".

Ban đầu cậu nhóc kia biết cô sống ở nhà họ Quý, chỉ chơi với Quý Đạc và đám bạn của anh, lần này không ít người biết chuyện, cũng biết cô là con dâu nuôi từ bé của Quý Đạc.

Bên phía Quý Đạc thế nào Lâm Kiều không biết, chắc là ai dám nói trước mặt Quý Đạc, nhất định sẽ bị đánh.

Còn bản thân cô, bình thường Quý Đạc đi học, cô sẽ chơi cùng Cố Thiếu Trân, lại gặp phải đám trẻ kia mấy lần.

Trẻ con chưa chắc đã hiểu "con dâu nuôi từ bé" là gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc chúng lấy đó ra để trêu chọc Lâm Kiều. Đặc biệt là cậu nhóc hôm đó, nói chuyện hở cả mồm, cứ luôn miệng "con dâu nuôi từ bé", "ăn vạ".

Lâm Kiều cảm thấy có lẽ cậu ta vẫn bị đánh ít quá, chưa nhớ đời.

Lần này còn chưa đợi đối phương xông tới, cô đã tự mình "tạch tạch tạch" chạy qua, canh đúng thời cơ ngã xuống đất, "Anh Quý Đạc ơi, nó lại đánh em!"

Thật sự, đám trẻ này dù nghịch ngợm đến đâu, chắc cũng không ngờ rằng cô còn có thể chủ động ăn vạ.

Sau đó không nằm ngoài dự đoán, chúng lại bị Quý Đạc đánh cho một trận tơi bời...

Đến lần thứ ba chạm mặt nhau trên đường hẹp, đối phương còn chưa kịp mở miệng, Lâm Kiều đã làm bộ muốn xông tới, mấy đứa trẻ nghịch ngợm lập tức chạy tán loạn.

Cố Thiếu Trân hoàn toàn ngây người, trước đây đều là cô bé tránh mặt chúng, từ bao giờ lại thấy chúng tránh mặt người khác chứ.

Khi thấy cô bé mở to đôi mắt, Lâm Kiều cố tình làm mặt nghiêm túc, "Trẻ con không nghe lời thì chỉ cần đánh một trận là xong. Một trận không đủ, thì đánh hai trận."

Có lẽ cô không biết khi nói những lời này mình trông đáng yêu đến mức nào. Nói đến trẻ con, ai có thể trẻ con hơn cô?

Cố Thiếu Trân không nhịn được phải nén miệng cười, nhưng cười xong lại có chút lo lắng, "Em như vậy, sẽ không làm phiền anh Quý Đạc chứ?"

Có lúc cô bé quá hiểu chuyện, lại nhút nhát và tự ti, nên dù có bị ức hiếp cũng không dám nói ra.

Nhưng việc bị ức hiếp, càng nhịn thì người khác càng thấy bạn như một quả hồng mềm dễ bị bóp nát, ngược lại những người cứng cáp có gai sẽ không ai muốn đụng vào.

"À." Lâm Kiều quyết định nói thẳng: "Nếu em bị bắt nạt, thì anh Quý Đạc cũng sẽ đau lòng mà."

Đây là một góc nhìn mà Cố Thiếu Trân chưa từng nghĩ tới, nghe vậy liền ngẩn người.

Lâm Kiều giơ một ngón tay lên, "Không chỉ có anh Quý Đạc, mà ông bà nội và anh Đại Vĩ cũng sẽ đau lòng."

Cô đếm thật sự khá lộn xộn, nhưng cô chỉ muốn cho Cố Thiếu Trân nghe, "Bây giờ thì tốt rồi, họ không dám nữa, sau này anh Quý Đạc, ông bà nội và anh Đại Vĩ không cần phải đau lòng vì em nữa."

Năm sau sẽ là bắt đầu của mười năm u ám, nói thật, Lâm Kiều có chút sợ.

Cô không biết mình có thể ở đây bao lâu, có thể làm gì để thay đổi số phận của Cố Thiếu Bình và Cố Thiếu Trân, chỉ có thể nghĩ cách dạy Cố Thiếu Trân không nên im lặng mà chịu đựng.

Đừng im lặng, đừng để người khác nghĩ ngay đến bạn như một quả hồng mềm, muốn làm gì thì làm.

Đừng im lặng, Cố Thiếu Bình sẵn sàng đứng ra vì cô, Quý Đạc và Tô Chính cũng sẵn lòng.

Nếu ai dám ra tay thì sẽ bị đau trước, xem đối phương còn dám làm gì cô bé không.

Lâm Kiều không biết Cố Thiếu Trân có hiểu hay không, nhưng ít nhất chỉ cần cô còn ở đây, không ai có thể bắt nạt cô bé, không ai có thể lấy được lợi ích từ tay cô.

Lâm Kiều lắc lắc sợi dây, nói, "Nếu lần sau họ lại đến mà anh Quý Đạc không có ở đây, chị giúp em đánh họ nhé!"

Đôi mắt của cô sáng rực đầy niềm tin, Cố Thiếu Trân bị nhìn như vậy, bỗng cảm thấy một trách nhiệm không rõ ràng, "Được, được."

Kết quả không biết có phải do Lâm Kiều miệng quạ đen hay không, mà vừa nói xong vài ngày, Quý Đạc đã bệnh.

Hôm đó, Yến Đô vừa mới có một trận tuyết rơi, mái nhà và ngọn cây đều phủ một lớp trắng muốt. Vì thế Lâm Kiều phải đeo một đôi găng tay dày, cộng thêm áo bông, khăn quàng và mũ, khi đi theo Quý Đạc ra ngoài, cả người cô như quả cầu, gần như không thể leo lên lưng anh.

"Em có ổn không vậy?" Quý Đạc thấy cô nhảy hai lần mà không ôm được, nên quay đầu lại bế cô lên.

Thực sự là bế, bế dưới nách, Lâm Kiều ngỡ ngàng mất vài giây mới nhớ ra phải đạp chân, "Anh thả em xuống!"

Từ Lệ thấy vậy cũng không nhịn được phải nói với con trai, "Đừng làm Kiều Kiều ngã."

"Biết rồi." Quý Đạc vừa bế vừa đi ra khỏi sân, nhưng vẫn không cẩn thận trượt chân.

Lúc đó Lâm Kiều vẫn chưa nhận ra điều gì không đúng, nhưng khi đi chưa được bao xa, thì Quý Đạc cũng bắt đầu trượt tay bế cô.

Cảm giác như mình đang rơi xuống, Lâm Kiều theo phản xạ ôm chặt cổ anh, má nhỏ dựa vào mặt anh, mới phát hiện mặt anh có hơi nóng.

Sợ rằng mình cảm giác sai, cô kéo găng tay xuống, trực tiếp nhét bàn tay nhỏ vào cổ Quý Đạc.

Thiếu niên phản ứng chậm hơn bình thường nửa nhịp, "Em làm gì vậy?"

"Anh bị ốm rồi," Lâm Kiều nói, "Anh đang sốt."

"Là do tay em lạnh thôi." Quý Đạc vẫn không tin, Lâm Kiều liền quay đầu gọi Cố Thiếu Bình, "Anh Thiếu Bình, anh mau lại xem, anh ấy có phải bị ốm không?"

Cố Thiếu Bình đến sờ thử, Quý Đạc thật sự đang sốt, hơn nữa mắt anh ấy tinh, còn nhìn thấy mụn nước mới nổi trên cổ Quý Đạc.

Thế là không chơi được nữa, mấy người quay trở về, Từ Lệ vừa nhìn đã nhíu mày, "Bị thủy đậu rồi."

Thời này không giống mấy chục năm sau, bị thủy đậu không có cách chữa trị tốt nào, chỉ có thể chờ nó tự khỏi.

Vì Lâm Kiều còn nhỏ, đúng là lúc dễ lây nhiễm nhất, lại chưa từng bị thủy đậu nên phải cách ly với Quý Đạc.

Quý Đạc một mình nằm trên giường trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy căn phòng hơi trống trải.

Cũng không phải Lâm Kiều ồn ào, cô bé phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, yên tĩnh ăn vặt, yên tĩnh ngủ, yên tĩnh chơi bi bên cạnh anh. Trước đây anh làm bài tập trong phòng, chỉ cần ngẩng đầu lên luôn có thể nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn ngoan ngoãn ngồi đó.

Điều này khiến anh hơi không quen, cầm truyện tranh cuộn tròn trong chăn xem, chưa được bao lâu lại nhịn không được ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé ấy.

Kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy bên bệ cửa sổ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc.

Anh nhịn không được trừng mắt nhìn, "Bên ngoài không lạnh sao? Em cứ tỳ ở cửa sổ làm gì?"

Bên ngoài đương nhiên lạnh rồi, Lâm Kiều nhỏ con, còn phải kiễng chân mới có thể nhìn thấy tình hình trong phòng.

Nhưng cô có chút lo lắng cho anh, dù sao lúc cô quen Quý Đạc, Quý Đạc đã rất mạnh mẽ, dường như chưa bao giờ ốm, Quý Đạc bây giờ lại chỉ là một thiếu niên bị thủy đậu.

Mà cô lại phải cách ly, thậm chí đứng ở cửa sổ một lúc, chân cũng không kiễng được nữa mà hạ xuống.

Lâm Kiều nghỉ ngơi một chút, kiễng chân định nhìn lại, thì tay thiếu niên gõ lên cửa kính, "Mau trở vào nhà cho anh."

Gõ mạnh như vậy, xem ra chắc là không có vấn đề gì, Lâm Kiều yên tâm rời đi.

Chưa đến hai ngày, cô cũng bị dính chưởng.

Buổi sáng vừa thức dậy, liền cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, người còn ngứa ngáy, mặc dù mặc quần áo rồi vẫn gãi không được.

Lâm Kiều là linh hồn của người trưởng thành, lập tức nhận ra, tám phần là mình cũng bị thủy đậu.

Sau đó cô nghĩ nghĩ, tranh thủ lúc Quý Đạc đến ăn sáng liền kéo Quý Đạc nói: "Nói cho anh một tin tốt, chúng ta không cần cách ly nữa rồi."

Lâm Kiều dám đảm bảo, lúc đó biểu cảm của thiếu niên nhất định là ngẩn ra, sau đó mặt hoàn toàn đen lại.

Lâm Kiều cũng bị thủy đậu, buổi tối nên chăm sóc thế nào lại thành vấn đề.

Vì là linh hồn của người trưởng thành, nên từ khi dọn đến cô đã kiên trì ngủ một mình một phòng, không ngủ cùng Từ Lệ và ông cụ Quý.

Bây giờ người bệnh rồi, nếu đêm vẫn ngủ một mình, Từ Lệ và ông cụ Quý chắc chắn sẽ không yên tâm. Nhưng cùng ngủ với ông bà cụ, Lâm Kiều lại không muốn.

"Để con bé ngủ ở phòng con đi, dù sao con cũng gần khỏi rồi." Cuối cùng Quý Đạc mở miệng.

Từ Lệ và ông cụ còn định phản đối, nhưng thiếu niên đã ôm gối và chăn nhỏ của Lâm Kiều sang phòng mình.

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, anh thậm chí đã chuẩn bị một chậu nước ấm, ôm cô ngồi bên giường rửa chân cho cô.

Đó là lần đầu tiên Lâm Kiều bị anh nắm lấy mắt cá chân trong tình huống như thế.

Dù chân cô nhỏ, bắp chân ngắn, nhưng cảm giác Quý Đạc đang kéo đôi tất nhỏ của cô, cô vẫn theo phản xạ co chân lại.

Lúc này tay Quý Đạc còn dài và thon, không có sức mạnh như sau này, nhưng nắm lấy cô vẫn đủ sức, thậm chí còn nhìn cô với vẻ không kiên nhẫn, "Đừng động đậy."

Hoàn toàn không giống như đối xử với Niệm Niệm, dù có bị đạp, anh vẫn vô cùng kiên nhẫn, còn hôn hít đôi chân của Niệm Niệm.

Nhưng anh như vậy, có phải cũng đang thực hiện câu nói của chính mình, coi cô như con gái?

Lâm Kiều không còn cử động nữa, để cho thiếu niên đặt chân mình vào chậu nước, anh còn nhăn mặt lại, "Sao lại hôi vậy?"

Lâm Kiều không chịu thua, "Chẳng phải chân anh cũng hôi sao?"

Quý Đạc suy nghĩ một chút, thật sự không dám nói chân mình không hôi.

Cuối cùng anh cũng không nói gì nữa, rửa sạch chân cho Lâm Kiều vài cái, rồi để cô nằm vào chăn.

Tuy cô chỉ bị bệnh nhẹ nhưng giữa đêm Lâm Kiều bắt đầu thấy nóng, theo phản xạ tìm kiếm nguồn nhiệt, tuy ngoài miệng nói cô thật phiền phức, nhưng vẫn không chút do dự ôm Lâm Kiều vào lòng mình.