Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính

Chương 87: Ngoại truyện 4: Thanh mai trúc mã




Đây chỉ là câu nói vu vơ thôi, nhưng Lâm Kiều không ngờ một ngày tỉnh dậy, cô lại xuyên về thời thơ ấu.

"Nếu em cũng bằng tuổi con, và được đính hôn với anh thì sao nhỉ?"

"Nếu thế, anh sẽ coi em như con gái mà nuôi."

Cô bé với thân hình nhỏ nhắn ba tuổi, đôi bàn tay nhỏ bụ bẫm ngồi trên chiếc ghế đẩu còn chưa cao đến mặt bàn.

Đối diện là Lâm Vĩ phiên bản tí hon, đang ngồi xổm cố gắng dùng một chiếc búa nhỏ đập vỡ hạt óc chó.

Đập vỡ một hạt nhỏ, cậu nhặt phần nhân ăn; đập vỡ hạt lớn thì cậu đưa cho Lâm Kiều.

Lâm Kiều chẳng hề nhận ra mình đang bóc lột sức lao động trẻ con, thoải mái cắn một miếng.

Hạt óc chó béo ngậy, mùi vị thơm ngon, lại tốt cho não, tiện cho cô nghĩ kỹ về tình huống hiện tại.

Hôm qua cô mới phát hiện mình trở thành trẻ con, ngủ qua một đêm vẫn chưa quay về, không biết đến khi nào mới trở lại như cũ.

Bây giờ là đầu đông năm 1965, cô ba tuổi rưỡi, sinh nhật ba tuổi vừa qua vào nửa đầu năm. Ông bà nội vẫn còn sống, mẹ Lưu Ngọc Lan vẫn chưa tái giá, nhưng bố Lâm Thủ Nhân có vẻ đã xảy ra chuyện. Hôm qua gia đình nhận được thư, bà nội và mẹ đã khóc mãi không thôi.

Giờ cô với Lâm Vĩ ngồi bên lò sưởi giữa nhà đập óc chó, trong phòng vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm cùng tiếng khóc nức nở không thể kìm nén.

Theo những gì cô biết, chẳng bao lâu nữa ông nội sẽ dẫn chú út đi Yến Đô, mang về di vật của bố cô và tiện thể định cho cô một mối hôn ước.

Nghĩ vậy, ánh mắt Lâm Kiều bất giác nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt.

"Ông bà nội chỉ nói chuyện một chút thôi, em đừng sợ." Lâm Vĩ nhận ra, liền xoa đầu cô, nhỏ giọng an ủi.

Cậu bé sáu tuổi hẳn đã cảm nhận được bầu không khí nặng nề trong nhà.

Lâm Kiều nhìn qua, thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Vĩ căng cứng. So với việc cậu an ủi cô, dường như chính cậu cũng đang rất sợ hãi.

Cô nhét hai hạt óc chó lớn cậu đưa cho vào tay cậu, "Em không sợ, anh cũng ăn đi."

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, ông cụ Lâm khập khiễng bước ra, gọi con trai út đi Yến Đô cùng mình.

Lâm Huệ vừa cai sữa, Tôn Tú Chi lại mang thai đứa thứ ba, bây giờ mới bốn tháng, không khỏi phàn nàn với Lâm Thủ Nghĩa: "Sao nhất định phải kêu anh đi? Trời lạnh thế này, mà em lại đang có mang."

"Bố đâu có đọc được chữ, em cũng biết mà."

Lâm Thủ Nghĩa nhìn quanh rồi nhanh chóng đóng cửa, như sợ người khác nghe thấy.

Đang chuẩn bị ra ngoài thì Lâm Kiều kéo lấy vạt áo ông nội kêu, "Bố."

Ông cụ Lâm khựng lại, cô đã ngước gương mặt nhỏ lên, "Tìm bố, Kiều Kiều cũng muốn đi."

Giọng nói non nớt cất lên, Lưu Ngọc Lan không kìm được nước mắt, tiến lại định ôm cô.

Lâm Kiều không động đậy, lần này cô nắm chặt cả hai tay vào ông nội, "Tìm bố."

Cô không rõ tình hình hiện tại là thế nào, liệu chỉ có một mình cô lại xuyên không, hay còn có ai khác... tốt nhất là có thể gặp lại Quý Đạc.

Đôi mắt trẻ con ngây thơ nhưng kiên quyết, ông cụ nhìn cô một hồi mà cô không hề buông tay.

Không còn cách nào khác, ông cụ đành bế cô lên, vuốt ve mái đầu nhỏ với ánh mắt thương cảm, rồi thở dài, "Có lẽ là linh cảm của Kiều Kiều."

Cuối cùng, ông cụ liếc nhìn cô con dâu út không tình nguyện, "Thôi được rồi, Thủ Nghĩa ở lại, để chị dâu cả đưa Kiều Kiều đi cùng bố."

Ban đầu vì Lâm Kiều còn nhỏ, ông cụ định để Lưu Ngọc Lan ở nhà chăm sóc cô, nhưng cuối cùng vẫn dẫn cả hai mẹ con ra ngoài.

Trên đường đi, Lâm Kiều không khóc cũng chẳng quấy, không gây phiền phức gì cho người lớn. Mỗi lần nhìn cô, ông cụ và Lưu Ngọc Lan lại xót xa. Đến khi họ nhìn thấy bức thư tuyệt mệnh và huy chương quân công của Lâm Thủ Nhân, Lưu Ngọc Lan không kìm được khóc nức nở, còn ông cụ thì đứng lặng bên cạnh, cố nháy mắt ngăn nước mắt trào ra.

Lâm Kiều cũng bị bầu không khí này làm cảm động, nghĩ đến bức thư tuyệt mệnh của Quý Đạc, mắt cô cũng đỏ hoe.  Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Có lẽ do cơ thể nhỏ lại, cô dễ xúc động hơn, không kìm được mà nghĩ, nếu khi ấy Quý Đạc không trở về, cô sẽ ra sao.

Có lẽ sẽ không đau đớn như Lưu Ngọc Lan mà cảm thấy bầu trời sụp đổ, nhưng lòng chắc chắn sẽ trống trải.

Lúc này ông cụ Quý mới bước vào, câu đầu tiên ông nói: "Xin lỗi ông Lâm, tôi không chăm sóc tốt cho con trai nhà ông."

Ông cụ Quý hơn năm mươi tuổi trong bộ quân phục, trông vẫn còn trẻ trung, đứng trước người bạn già làm nông quanh năm trông như cách nhau cả chục tuổi.

Ông cụ Lâm sững người một lúc lâu, rồi khoát tay, "Liên quan gì đến ông, ông đâu có bảo tôi cho nó đi lính."

Sau đó ông nén đau giới thiệu, "Đây là con dâu cả Lưu Ngọc Lan, đây là cháu gái nhỏ Lâm Kiều."

Đột nhiên nhìn thấy ông cụ Quý phiên bản trẻ tuổi, Lâm Kiều có phần không quen, đã gọi ông là bố nhiều năm, bây giờ phải gọi là ông cũng thấy khó mở lời.

May mắn là ông cụ Quý thương xót cảnh cô mồ côi bố nên cũng không để tâm, ngược lại còn bế cô lên, "Thủ Nhân chỉ có một đứa con gái sao?"

"Chỉ có một đứa con gái," ông cụ Lâm thở dài, "Con bé thật là số khổ."

Ông cụ Quý nhìn Linh Kiều một hồi, không nói thêm gì, "Đã đến rồi thì ghé nhà ăn một bữa, các người ở Yến Đô chắc cũng chẳng có chỗ nghỉ ngơi."

"Như vậy... có tiện không?"

Do đang có tang nên ông cụ Lâm hơi chần chừ.

Ông cụ Quý đã cho người chuẩn bị xe, "Chúng ta đều là những người từng sống trong thời kỳ đó, chẳng câu nệ những thứ này đâu."

Năm 1965, ngôi nhà cũ của nhà họ Quý vẫn chưa có chiếc xích đu dành cho Quý Linh, Từ Lệ ở tuổi bốn mươi, chưa hề có sợi tóc bạc nào.

Lâm Kiều được Lưu Ngọc Lan bế qua bậc cửa, ngay lập tức chú ý đến bóng dáng thẳng tắp như cây thông đứng dưới mái hiên.

Thiếu niên chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, đã cao hơn một mét bảy, ánh mắt khi nhìn người khác đen láy, thẳng thắn và kiêu ngạo không hề che giấu.

Không hiểu sao, Lâm Kiều lại nhớ đến Tề Hoài Văn khi lần đầu gặp mặt. Ánh mắt của cậu ấy cũng lạnh lùng và trực diện như vậy, dù là khi bị cô bắt gặp quay cóp trong lớp, nhìn một cái đã biết là một người ngang ngạnh.

Chỉ có điều ánh mắt đó rõ ràng không phải là Quý Đạc của cô....

Lâm Kiều có chút thất vọng. Bên kia ông cụ Quý cũng thấy đau đầu, hỏi Từ Lệ: "Lại có người tìm đến nữa à?"

Từ Lệ gật đầu bất đắc dĩ.

Ông cụ Quý không hỏi thêm gì, chỉ giới thiệu bà với ông cụ Lâm, cùng Lưu Ngọc Lan

Lâm Kiều cứ nhìn về phía Quý Đạc, chờ khi được đặt xuống, cô mới đi tới chọc ngón tay vào đầu gối thiếu niên: "Anh bị phạt đứng ạ?"

Cô muốn xác nhận lại một lần nữa, đồng thời cũng tò mò về Quý Đạc thời niên thiếu mà cô chưa từng gặp.

Mùa đông thường có gió Bắc lạnh buốt, Quý Đạc đứng thẳng tắp đang nhìn chuông gió treo dưới mái hiên kêu leng keng, nghe vậy mới cúi đầu, phát hiện có một cô bé con đứng bên chân mình.

Đúng thật là bé con, ngẩng đầu cũng chỉ cao tới đùi anh. Đôi mắt phượng đen láy, cuối mắt còn có một nốt ruồi nhỏ.

Ngón tay nhỏ chọc vào đầu gối anh, khiến anh cảm thấy hơi nhột, không tự chủ được mà né đi, nhưng vẫn đáp lại một tiếng: "Ừ."

Nếu là Quý Đạc của sau này, sẽ chỉ nhíu mày và khiến người đối diện lạnh sống lưng, không thèm nhúc nhích. Lâm Kiều thấy thú vị, lại chọc thêm một cái, hỏi bâng quơ: "Anh tên là gì?"

Lần này, thiếu niên Quý Đạc  thật sự nhíu mày: "Không ai dạy cháu đừng tùy tiện chạm vào người khác sao?"

Quả nhiên, từ nhỏ Quý Đạc đã không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc.

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn cậu, không nói gì, quay người lại bước đi.

Khi anh vừa chuyển ánh mắt về chuông gió, lại nghe giọng nói non nớt vang lên: "Con có thể chơi với anh trai bên kia không?"

"Đó là chú nhỏ của con, không phải anh trai." Lưu Ngọc Lan nhẹ nhàng chỉnh lại.

Nhưng cô bé vẫn cương quyết, "Rõ ràng là anh trai mà."

Thế là từ bị phạt đứng, Quý Đạc chuyển sang phải dỗ dành trẻ con.

Nhưng thật ra, Lâm Kiều rất dễ dỗ, không khóc cũng không nghịch phá, chỉ thích dùng đôi mắt to tròn đen láy để nhìn anh.

Nhìn một hai lần thì còn được, nhưng nhìn nhiều quá, Quý Đạc bắt đầu thấy khó chịu: "Cháu cứ nhìn chú làm gì thế?"

"Không làm gì cả, chỉ thấy đẹp thôi." Lâm Kiều chớp mắt.

Câu nói quá thẳng thắn khiến Quý Đạc ngớ người, một lúc lâu mới khẽ quát: "Nhưng không được nhìn nữa!"

Rõ ràng anh đang cố tỏ ra nghiêm khắc, nhưng lại có chút ngại ngùng không thể giấu được.

Ồ, vậy ra khi còn trẻ, lão cán bộ này cũng biết ngại, chả giống với người đàn ông sau này mặt mày nghiêm túc nói với cô: "Không có gì, chỉ là thấy em đẹp thôi."

Lâm Kiều mỉm cười, kéo nhẹ ống quần anh: "Bên ngoài lạnh lắm, anh ơi, chúng ta vào trong chơi nhé?"

Đây là lần đầu tiên thiếu niên Quý Đạc gặp Lâm Kiều, nghe nói là cô bé sẽ được đưa về, trong lòng anh cũng thầm nhẹ nhõm.

Ai ngờ, chỉ ngay ngày hôm sau, cô bé này lại trở thành vị hôn thê nhỏ của anh và còn phải ở lại nhà họ Quý lâu dài.

Sự việc bắt đầu khi Lâm Kiều hỏi Diệp Mẫn Thục: "Dì à, sao dì cứ trừng mắt nhìn cháu vậy? Dì không thích cháu à?"

Lúc đó, ông Quý vừa mới bàn chuyện định hôn ước với con trai cả và con dâu. Quý Quân vì nể tình nhà họ Lâm có ơn với nhà mình, không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay. Diệp Mẫn Thục dù không thích chuyện này, nhưng vì anh trai bà ta đang gặp rắc rối cần nhờ đến ông cụ Quý nên cũng không dám phản đối.

Tưởng như mọi thứ đã xong xuôi, không ngờ lại nghe câu nói của cô bé Lâm Kiều.

Tất cả mọi người trong bàn ăn đều nhìn về phía Diệp Mẫn Thục, đặc biệt là ông cụ Quý, lông mày lập tức cau lại.

Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Một đứa trẻ mới ba tuổi rưỡi, liệu có nói dối không?

Còn Diệp Mẫn Thục, vốn đã không hài lòng với cuộc hôn ước này, dù bà ta không để lộ nét mặt ra ngoài, nhưng biểu cảm đã bị Lâm Kiều phát hiện ra.

Bà ta vì còn e dè trước quyền uy của bố chồng nên chỉ đành lẩm bẩm: "Chắc là Kiều Kiều nhìn nhầm rồi", nhưng ánh mắt thì không giấu được sự lúng túng.

Ông cụ Quý không nói gì, nhưng sau đó lại thở dài với Từ Lệ: "Chuyện này e là khó thành."

Ông muốn đính ước cho hai đứa trẻ vì thương con bé nhà họ Lâm mới mất bố, muốn dành cho con bé một cuộc sống yên bình.

Nhưng con dâu đã tỏ rõ sự không thích, liệu có thể chăm sóc tốt cho con bé trong tương lai?

Cả hai vợ chồng chưa nghĩ ra cách giải quyết thì ông cụ Lâm đã đổ bệnh.

Lúc ấy, Lâm Kiều là người phát hiện ra điều này, mọi người lập tức đưa ông ấy vào bệnh viện. Bác sĩ nói ông ấy vốn có bệnh cũ trong người, nay thêm nỗi đau mất con, cho dù có thể vượt qua lần này thì sức khỏe cũng khó mà kéo dài, ông cụ Quý liền quyết định đính ước cho con trai thứ hai.

Dù nói là khác thế hệ, nhưng ít nhất ông và Từ Lệ có thể chăm lo tốt cho con bé. Nếu họ vẫn còn ở đây, con bé cũng không phải chịu khổ.

Từ Lệ là người mềm lòng nên không phản đối. Ông cụ Lâm cũng nhận ra tình trạng sức khỏe của mình khó hồi phục, nên cũng đồng ý.

Hai gia đình đã viết hôn thư ngay tại bệnh viện, vì Lưu Ngọc Lan phải chăm sóc cho ông cụ Lâm, nên Lâm Kiều hoàn toàn được giao cho nhà họ Quý chăm sóc.

*****

Lâm Kiều đung đưa đôi chân ngắn, ngồi trong phòng của Quý Đạc, căn phòng mà cô vừa lạ vừa quen. Có phải bây giờ cô đã trở thành vị hôn thê nhỏ của Quý Đạc rồi?

Phòng của Quý Đạc bây giờ khác xa so với khi trưởng thành, trên tường có treo một khẩu súng, trên bàn có vài cuốn truyện tranh và một bình đựng bi.

Quý Đạc đang cúi đầu làm bài tập rất nhanh, liếc mắt thấy Lâm Kiều đang nhìn cái bình, anh kéo bình lại gần cô: "Muốn chơi cũng được, nhưng đừng làm mất của chú"

Lâm Kiều vốn không định chơi, nhưng hai tay vẫn ôm cái bình, đôi mắt cong cong: "Cảm ơn anh."

"Chú đã bảo gọi là chú nhỏ rồi." Quý Đạc bất mãn, nhưng tay vẫn không dừng bút.

Lâm Kiều nhìn anh làm bài, ngạc nhiên vì anh làm bài tập hầu như đều đúng hết.

Đúng vậy, trí nhớ của anh rất tốt, dù sau này đi lính nhưng chắc thành tích học tập cũng chẳng tệ.

"Bài tập của cậu xong chưa, Quý Đạc?"

Một giọng nói vang lên từ xa, Lâm Kiều nhìn ra cửa, thấy một thiếu niên cũng trạc tuổi Quý Đạc bước vào, đó là Tô Chính.

So với Quý Đạc, Tô Chính phát triển chậm hơn, dáng người vẫn chưa cao, gương mặt tròn trịa còn chút nét mũm mĩm trẻ con.

"Cả đám đều đang đợi ở ngoài, không thì cậu ra chơi trước rồi làm tiếp." Tô Chính vừa bước vào đã thấy Lâm Kiều ngồi bên bàn: "Đây là ai vậy?"

"Là cháu gái của đồng đội bố tôi."

"Là vợ nhỏ của anh ấy."

Cả hai gần như cùng lúc trả lời, nét mặt của Quý Đạc bỗng chốc cứng đờ: "Vợ nhỏ gì chứ? Đừng tin lời con bé nói bậy."

Nhưng đã muộn, Tô Chính bật cười: "Cậu có cả vợ nhỏ rồi cơ à?"

"Lời trẻ con cậu cũng tin sao." Quý Đạc lườm cậu ta, cúi đầu làm bài tiếp, "Tôi không ra được, phải trông con bé."

"Không phải vợ nhỏ, thế cậu không ra chơi luôn à?" Tô Chính vẫn cười, bị Quý Đạc đá một cái.

Không tránh kịp, Tô Chính vừa phủi quần vừa nói: "Hay là mang theo đi, dù gì mỗi lần tụi mình ra ngoài, Thiếu Bình cũng hay dẫn Thiếu Trân theo mà."

Lâm Kiều chớp chớp mắt, sau khi Quý Đạc làm xong bài, nhìn cô nghiêm túc nói: "Chúng ta nói chuyện một chút."

Nói xong câu này, Quý Đạc nhìn Tô Chính một cái, cau mày, "Cậu đợi tôi nói chuyện với con bé một chút."

Không phải chứ, mới tầm tuổi này đã bắt đầu nói chuyện như người lớn rồi sao?

Nhìn khuôn mặt non nớt hơn trong ký ức không biết bao nhiêu, Lâm Kiều suýt nhảy khỏi ghế để tìm cho anh một cái ca tráng men.

May mà cô kìm lại được, gương mặt nhỏ xíu căng thẳng gật đầu, "Anh nói đi."

"Một lát nữa chú ra ngoài chơi có thể dẫn cháu theo, nhưng cháu phải ngoan, không được gây rắc rối cho chú."

Thiếu niên Quý Đạc nghiêm túc nói với cô, Lâm Kiều cũng nghiêm túc gật đầu, "Vâng vâng."

"Còn nữa," lần này Quý Đạc liếc nhìn Tô Chính đang đợi trong sân, hạ thấp giọng, "Không được nói với ai là cháu là vợ hứa hôn của chú."

"Vâng vâng." Lâm Kiều suýt bật cười, tiếp tục gật đầu liên tục.

"Nói là phải giữ lời đó, không thì lần sau không đưa cháu đi nữa."

Quý Đạc lại dặn dò cô một câu, rồi mới đi lấy áo bông và mũ cho cô.

Lâm Kiều vừa đi vừa đội mũ, đến cửa thì gặp Quý Trạch đang vội vàng chạy tới.

Đúng là hình ảnh có thể lừa người, sau này Lâm Kiều mới biết rằng Quý Trạch chỉ có duy nhất một tấm ảnh cau mày, và tấm ảnh đó lại được đưa cho nhà họ Lâm làm vật trao đổi.

Anh ta hồi nhỏ là một cậu bé ngốc nghếch ngây thơ, cứ có thời gian là sẽ chạy theo sau Quý Đạc.

Thấy Quý Đạc lại chuẩn bị ra ngoài, Quý Trạch liền tỏ ý muốn đi theo.

"Cháu không được đi cùng đâu." Quý Đạc quay đầu nhìn Lâm Kiều đang theo phía sau với đôi chân ngắn, "Hôm nay chú không mang theo cháu, không quản nổi đâu."

Tiểu Quý Trạch hoàn toàn bất ngờ, "Tại sao chứ?"

"Chú phải đưa Kiều Kiều đi theo." Quý Đạc thấy mũ của Lâm Kiều còn chưa đội xong, bèn cau mày giúp cô chỉnh lại.

Cô lập tức ngọt ngào nói, "Cảm ơn anh."

"Đã bảo đừng gọi là anh."

Quý Đạc chẳng mấy hài lòng, đi được vài bước thì phát hiện Lâm Kiều chân ngắn chưa đuổi kịp, lại cau mày quay đầu, "Cháu có thể đi nhanh lên được không?"

"Em đã nhanh lắm rồi."

Lâm Kiều dừng lại, nghĩ xem có nên thôi không đi nữa, trời thì lạnh, lại không nhất thiết phải đi theo đám nhóc con lớn nửa mùa kia.

Hai mắt Quý Trạch sáng lên, "Chú nhỏ, cháu theo kịp mà!"

Sau đó, cậu thấy chú nhỏ không kiên nhẫn ngồi xuống trước mặt Lâm Kiều, "Lên đi, chú cõng cháu."