Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính

Chương 84: Ngoại truyện 1




Việc Quý Đạc đang âm thầm chăm sóc da dẻ bị Lâm Kiều phát hiện sớm hơn tưởng tượng. Chủ yếu là gần đây sữa rửa mặt sử dụng hơi nhiều, còn xà phòng bên cạnh thì giảm cân nặng chậm rõ rệt, thậm chí có dấu hiệu ngừng lại. Đặc biệt là từ khi hai người quyết định bắt đầu chuẩn bị sinh con, người đàn ông này cũng hay sang sống ở Thanh Đại (đại học Thanh Hoa).

Đúng vậy, giờ đây Quý Đạc không còn ngại phiền phức, trừ Chủ Nhật, những lúc công việc trong quân đội không nhiều, anh đều lái xe đến Thanh Đại ở. Mỗi ngày mất hơn một giờ lái xe đến, sáng hôm sau lại mất hơn một giờ lái xe quay về, thậm chí còn thuê riêng một căn nhà gần đó cho tài xế Tiểu Phương. Có những hôm không đến, anh cũng sẽ gọi điện thông báo, Lâm Kiều khi tan học về luôn thấy ánh đèn sáng trong đêm yên tĩnh, dưới ánh đèn là bóng dáng người đàn ông cao lớn, tuấn tú của mình. Nghĩ lại, hiện giờ cô không phải theo quân, thì người đàn ông này lại bắt đầu theo cô học tập.

Nhưng từ khi lữ trưởng Quý bắt đầu ở cùng cô, sữa rửa mặt trong nhà giảm vùn vụt. Vài ngày sau, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da của cô cũng bắt đầu ít dần, ít một cách rất khéo léo, nếu không chú ý kỹ sẽ khó phát hiện.

Lâm Kiều ngẫm lại, gần đây hình như anh không cùng cô đánh răng rửa mặt nữa. Buổi sáng thì không nói, vì anh đi sớm, thường là mua xong bữa sáng rồi gọi cô dậy, sau đó lên xe rời đi. Nhưng buổi tối tại sao anh lại rửa mặt muộn hơn cô?

Vậy là một tối nọ, sau khi làm nghĩa vụ vợ chồng xong, Lâm Kiều cố giữ mắt không ngủ, chờ khi anh rửa mặt xong quay lại, cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh. Phải nói là cảm giác cũng khá mềm mịn. Quý Đạc có khung xương rất rõ ràng, lông mày cao, mũi thẳng, đường nét gương mặt sắc sảo mà không mất đi sự mượt mà, da dẻ cũng không thô ráp như cô tưởng.

Chạm một chút, cô liền nhận thấy có chút cảm giác quen thuộc của dưỡng ẩm. Lâm Kiều không kìm được tiến sát mặt lại, định ngửi xem mùi thế nào. Mùi hương chưa kịp ngửi, đã bị anh hôn lên môi. "Chưa đủ à?"

Cái hôn này khiến Lâm Kiều trông như thể cô muốn tiến đến hôn anh. Nhìn lại hành động của mình, đang yên lành lại đưa tay sờ mặt người ta, vì vừa kết thúc xong, tay cô mềm nhũn không có sức, cảm giác như đang tán tỉnh anh hơn là kiểm tra. Thậm chí để ngửi thử mùi hương, tay cô trượt xuống cổ anh, ngón tay khẽ chạm vào yết hầu nổi bật.

Khi anh nói chuyện, cô cảm nhận rõ sự rung động dưới tay, và cả chuyển động gợi cảm của cổ khi anh hơi ngẩng lên.

Quý Đạc quá hiểu cách làm cô xao xuyến. Hơi thở nóng bỏng nhanh chóng hạ xuống, lướt đến vành tai nhạy cảm của cô, giọng anh khàn khàn: "Em còn chịu nổi không?"

Chịu nổi chứ, sao lại không chịu nổi? Là phụ nữ, sao có thể nói mình không chịu được!

Thế là một lần nữa, Lâm Kiều lại được thưởng thức "món ăn cũ", lần này còn chưa kịp để anh giúp cô lau sạch, cô đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã rời đi, Lâm Kiều vào phòng tắm thấy sữa rửa mặt, mới nhớ ra tối qua mình định làm gì. Anh đã nhận ra cô nghi ngờ nên tấn công trước để phòng ngự?

Thế mà anh còn nói cô chưa đủ, ông cụ Cố nói không sai, đàn ông lớn tuổi quả thật lắm mưu nhiều kế.

Lâm Kiều không nói gì, mấy hôm sau, khi Quý Đạc lấy kem dưỡng da của cô để dùng, anh phát hiện bên trong đã bị đổi. Không phải là đổi sang loại khác, kem vẫn là loại đó, chỉ có điều mùi thơm đột nhiên trở nên rất đậm.

Lâm Kiều vốn thích mỹ phẩm có mùi thơm nhạt, trước đây chỉ thoang thoảng, bôi lên xong nếu không ngửi sát vào cũng không ngửi thấy gì.

Vậy bây giờ dùng hay không dùng?

Quý Đạc nghĩ đến cảnh mình mang theo hương thơm này đến đơn vị, ai gặp cũng quay đầu nhìn, cuối cùng anh đành lặng lẽ đặt lại chỗ cũ.

Tối hôm đó, hai người trở lại thói quen đánh răng rửa mặt cùng nhau. Anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, cởi hai cúc cổ áo để lộ xương quai xanh rõ ràng, rồi cầm lấy sữa rửa mặt của Lâm Kiều.

Lâm Kiều mỉm cười nhìn anh thành thục bóp, tạo bọt, rửa mặt, động tác liền mạch không hỏi một lời.

Anh lau mặt xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cũng không nói lời nào.

Hai vợ chồng đối diện nhau, mọi thứ đều tự hiểu mà không cần nói ra. Chẳng bao lâu sau, kem dưỡng của Lâm Kiều lại được đổi về loại có mùi thơm nhẹ như trước.

Khi đông đến, trong ngăn kéo của Quý Đạc ngoài ảnh của Lâm Kiều, còn có thêm một tuýp kem dưỡng tay không mùi.

Nhớ lại năm xưa, Lâm Kiều lần đầu làm ra xà phòng lỏng, nhờ anh mang đến đơn vị dùng, anh còn bảo mình không cần.

Nhưng nhớ lại năm đó, anh cũng không ngờ sau này lại có một người, nặng như quốc gia và trách nhiệm ở trên vai mình.

Quý Đạc đóng lại ngăn kéo, thay quân phục, giày lính và mũ sắt, sải bước ra khỏi văn phòng, trước mặt mọi người vẫn là vị chỉ huy lạnh lùng nghiêm nghị như Diêm Vương.   Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Về chuyện mình đã đặt cô trong lòng, thật ra Quý Đạc nhận ra điều đó muộn hơn anh tưởng.

Từ chỉ huy một trung đoàn được điều lên tiếp quản một lữ đoàn, có rất nhiều việc phải xử lý, huống hồ anh còn là điều động chéo binh chủng.

Nếu không phải trước đó anh đã tìm hiểu kỹ càng và có nền tảng vững chắc, thì khi đối mặt với một nhóm chỉ huy trung đoàn và tiểu đoàn, thậm chí nhiều người còn lớn tuổi hơn anh, chắc hẳn anh đã phải xấu hổ rồi.

Thêm vào đó, lính cần vụ mới được phân cho anh, Tiểu Tùy, cũng không đủ lanh lợi. Một lần, anh bảo cậu ta rót nước, nhưng mãi mà không thấy phản hồi.

Anh nhíu mày, nhíu được một nửa thì lại cố gắng thả lỏng, nhớ ra hình như mình vừa nói là: "Kiều Kiều, rót cho anh cốc nước."

Lâm Kiều có thể hỏi anh Tiểu Thôi là ai, Tiểu Tuỳ hiển nhiên không dám hỏi anh Kiều Kiều là ai, nhưng dù sao cũng nên rót nước trước đã chứ?

Quý Đạc chỉ đành gọi cậu ta thêm lần nữa, cuối cùng vẫn phải đổi người.

Bên phía Lâm Kiều, tuy dự án đã kết thúc viên mãn, nhưng cũng không có nghĩa là cô không còn việc gì để làm.

Về việc du học, sau khi cảm ơn Trương Xương Ninh, cô đã từ chối và chọn học tiến sĩ tại trường cũ.

Trương Xương Ninh cũng không nói gì thêm, chỉ nói trong thời gian học tiến sĩ, ông ấy có thể dốc toàn lực ủng hộ cô tự mở đề tài nghiên cứu.

Đây chính là điều Lâm Kiều mong muốn, chỉ có tự mình mở đề tài, đạt được một số thành quả thì quốc gia mới coi trọng mà chi tiền ủng hộ nghiên cứu này.

Dù sao kiếp trước của cô, giữa những năm 80, quốc gia cũng đã từng muốn đi theo con đường nhập khẩu và phát triển, nhưng đều thất bại. Việc này đành bỏ dở cho đến tận năm 2000 mới nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ. Đến vài năm trước khi cô xuyên không, việc sản xuất công nghiệp hóa sợi carbon hiệu suất cao với quy mô hàng nghìn tấn mới được thực hiện thành công.

Hai vợ chồng đều bận rộn, lần đầu tiên kiểm tra kế hoạch hóa gia đình thấy Lâm Kiều chưa đến kỳ kinh nguyệt, Quý Đạc vẫn chưa nghĩ tới điều gì bất thường.

Dù sao lúc đó anh vừa bắt đầu cai thuốc lá, những chiếc áo mưa cũng chỉ mới tạm biệt đời sống "vận động đêm" của họ.

Lâm Kiều cũng không chú ý, vì từ khi cô quay lại làm sinh viên, đã nhiều năm không ai hỏi han cô về chuyện này. Cho đến tháng sau, khi đáng lẽ kinh nguyệt của cô phải đến mà vẫn không thấy, đúng lúc Quý Đạc đang xé tờ lịch thì bỗng cảm thấy không ổn.

Cả hai vợ chồng so lại thời gian, đã hai tháng rồi, điều này hoàn toàn không phù hợp với chu kỳ ổn định của Lâm Kiều trong hai năm gần đây.

Nhưng sợ nhầm lẫn, hai người vẫn quyết định đến bệnh viện làm siêu âm. Đây là Yến Đô vào năm 1983, nếu là nơi khác, để xác nhận mang thai, họ có lẽ còn phải tìm thầy thuốc Đông y để bắt mạch.

Khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Kiều sờ bụng, không thể tin nổi mình sắp làm mẹ.

Quý Đạc đi phía sau cô, nhìn sắc mặt thì có vẻ như mọi thứ vẫn bình thường, chỉ là lúc ngồi vào xe, mũ quân đội của anh vô tình va vào nóc xe.

Lâm Kiều vừa ngồi xuống đã nhìn thấy cảnh này, thực sự không nhịn được bật cười.

Sắc mặt Quý Đạc cũng hơi khựng lại, chỉnh lại mũ quân đội, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa đầu cô.

Anh còn muốn xoa bụng cô, nhưng tay lại dừng lại trước người cô hồi lâu, vẫn không hạ xuống.

Đang định rút tay về, bàn tay to lớn của anh lại bị bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô nắm lấy, qua lớp áo dày của đầu đông, áp lên phần bụng vẫn còn phẳng lì kia.

Thực ra chẳng cảm nhận được gì, nhưng khoảnh khắc ấy, anh vẫn cảm thấy tim như bị thứ gì đó va phải.

Đó là một sinh mệnh hoàn toàn mới, một sinh mệnh nhỏ bé nối liền huyết thống của anh và Lâm Kiều.

Nếu nói về việc lái xe, hai người rất ăn ý với nhau, đã sớm cùng nhau rong ruổi trên đường cao tốc, nhưng nói về việc làm bố mẹ, thì cả hai vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị tâm lý.

Hai vợ chồng vai kề vai, tay nắm tay, anh nhìn em, em nhìn anh.

"Hay là hỏi mẹ xem sao?"

"Để anh hỏi mẹ."

Rất tốt, lúc cần ăn ý thì hai người vẫn không cần bàn bạc mà đã nghĩ giống nhau.

Kết quả là hai vợ chồng trẻ mặt ngoài thì người nào người nấy đều bình tĩnh, nhưng Từ Lệ nghe điện thoại xong, lại hỏi đến hai lần, "Kiều Kiều thật sự mang thai rồi sao?"

Ngay hôm đó bà cụ đã đến tứ hợp viện gần Thanh Đại của Lâm Kiều, phía sau còn có ông cụ Quý nghiêm nghị đi theo.

Đã hơn ba năm trôi qua, người quen của Từ Lệ ở phòng kế hoạch hóa gia đình đã về hưu từ lâu. Từ khi Lâm Kiều bắt đầu học cao học, Quý Đạc kiên quyết không đề cập đến chuyện con cái, bà cũng không còn nhắc lại nữa. Nhưng bà chỉ có mỗi Quý Đạc là con trai, thấy anh đã ngoài ba mươi, làm sao có thể không lo lắng được?

Không ngờ sự việc lại diễn ra một cách bất ngờ, Lâm Kiều có thai.

Từ Lệ tính toán thời gian, "Dự sinh có lẽ vào kỳ nghỉ hè năm sau, lúc đó con đã hoàn thành chương trình thạc sĩ rồi."

Đứa trẻ này thật biết chọn thời điểm, như thể hiểu được khi nào cô được nghỉ, khi nào có thể sinh bé một cách thuận lợi.

Bà cụ cười tít mắt, nắm tay Lâm Kiều vỗ nhẹ, "Thật tốt."

Rồi bà kéo Quý Đạc sang một bên, dặn dò cẩn thận.

Không lâu sau đó, từ quần áo trẻ sơ sinh, tã lót, đến chiếc lục lạc bạc để đeo trên tay cho em bé đều được chuẩn bị sẵn sàng.

Những món đồ lần lượt được gửi đến, Lâm Kiều cuối cùng cũng cảm nhận rõ ràng hơn việc mình sắp trở thành mẹ.

Buổi tối nằm trên giường, cô không nhịn được đá nhẹ vào người chồng, thở dài.

"Em muốn ăn gì? Hay là thấy buồn nôn?" Quý Đạc lập tức ngồi dậy.    Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Giai đoạn đầu khi chưa phát hiện ra, Lâm Kiều cũng không cảm thấy có gì khó chịu, đợi đến lúc xác nhận có thai, phản ứng thai nghén cũng đến muộn.

Vì vậy, trong nhà đã chuẩn bị sẵn không ít nguyên liệu trong tủ lạnh, tài nấu nướng của lữ trưởng Quý cũng ngày càng tiến bộ.

Kết quả là Lâm Kiều chỉ sờ sờ cơ bụng anh, "Nhìn thì được mà ăn thì không được, em đã hy sinh quá nhiều vì đứa bé này rồi."

Thế nhưng nửa năm sau đó, lữ trưởng Quý cũng chỉ được nhìn mà không được ăn, thậm chí anh còn thảm hơn, còn phải cho Lâm Kiều sờ....

Nhưng khi Tô Chính gọi điện rủ anh ra ngoài ăn cơm, anh vẫn khiêm tốn nói rằng mình không đi, muốn ở nhà bầu bạn với vợ con.

"Cậu lấy đâu ra con?" Tô Chính lúc đầu còn ngơ ngác, sau đó mới phản ứng lại, "Lâm Kiều nhà cậu có thai rồi à?"

"Ừ."

Giọng nói của Quý Đạc vẫn nghiêm túc, trầm thấp như mọi khi, nhưng Tô Chính lại nghe ra được chút ý vị khác, "Người ta còn trong bụng đấy, cần cậu bầu bạn cái gì? Mau ra đây, gọi cả Lâm Kiều nhà cậu đi, đừng có hơn ba mươi tuổi rồi lần đầu được làm bố, mà còn giống như thằng nhóc choai choai."

"Có người hơn ba mươi tuổi rồi, đừng nói làm bố, mà đến vợ còn chưa có."

Tô Chính bị tổn thương nặng nề, bực tức cúp điện thoại.

Về người vợ của lữ trưởng Quý, từ sau khi Lâm Kiều rời khỏi trường trung học quân đội, số người được gặp cô thực sự ít đi.

Nhưng chỉ cần dò hỏi một chút, những người biết đến cô vẫn rất nhiều, đặc biệt là sinh viên trong trường, lên lớp thí nghiệm, thi học sinh giỏi, khó tránh khỏi việc nghe giáo viên nhắc đến.

Chỉ là nghe danh chứ không gặp người, nghe nhiều rồi, ngược lại giống như một truyền thuyết.

Trong mắt những người lính dưới quyền Quý Đạc, chị dâu Lâm Kiều này càng thêm thần bí.

Đôi khi bị yêu cầu nghiêm khắc của Quý Đạc làm cho không chịu nổi, luôn có người không khỏi nghĩ, liệu ở nhà anh có phải cũng là bộ mặt lạnh lùng như vậy không.

Vậy thì làm vợ của lữ trưởng Quý đúng là không dễ dàng gì, phải hầu hạ một vị Diêm Vương mặt lạnh như thế.

Mỗi khi có ai nói vậy, Tiểu Phương luôn im lặng không nói, giấu mình kỹ càng.

Cho đến khi anh ta hoàn thành nghĩa vụ, chuẩn bị xuất ngũ về quê.

Người lái xe mới đến, họ Viên, khoảng hơn hai mươi tuổi, là một cậu lính trẻ trước đây từng lái xe cho đội vận chuyển.

Để lái xe cho lãnh đạo thì phải biết rõ đường đi, Tiểu Phương ngồi ở ghế phụ, việc đầu tiên là hướng dẫn cậu ta đến khu vực gần Thanh Đại, dặn dò cẩn thận phải nhớ thật kỹ.

"Đây là nhà của lữ trưởng Quý sao?" Tiểu Viên ghi nhớ rất cẩn thận.

Tiểu Phương gật đầu, sau đó đến địa điểm thứ hai, chỉ cậu ta đến chợ gần đó...

Tiểu Viên ngơ ngác, "Thủ trưởng còn thường xuyên đến đây sao?"

"Cậu cứ nhớ kỹ là được." Tiểu Phương không nói nhiều, còn chỉ cho cậu ta vị trí đỗ xe tốt nhất, "Chỗ này gần quầy bán hải sản."

Bài học cuối cùng mà Tiểu Phương dạy cho cậu ta, là làm lái xe cho lãnh đạo, nhất định phải biết quan sát sắc mặt, lúc nào nên câm thì câm, lúc nào nên mù thì mù.

Tiểu Viên càng nghe càng thấy bất an, rất nghi ngờ liệu mình có phải sắp tiếp xúc với bí mật không thể nói ra của lãnh đạo hay không.

Sau đó, ngày đầu tiên cậu ta đi làm, Quý Đạc đã đến chợ, ừm, mua thức ăn.

Tiếp đó lại đến cổng phụ của Thanh Đại để đón người.

Tiểu Viên dám chắc, trước khi xuống xe, thủ trưởng nhà cậu ta nhất định đã chỉnh lại quân phục và mũ quân đội, còn nhìn vào gương chiếu hậu của xe Jeep. 🤣

Quý Đạc không chú ý đến người lái xe, Lâm Kiều đã mang thai tháng lớn, hôm nay còn có buổi bảo vệ luận văn.

Mặc dù khoa Hóa năm nay chỉ có mình cô là nghiên cứu sinh, các giáo sư cũng rất thông cảm với tình hình sức khỏe của cô, nhưng Lâm Kiều vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, để đối mặt với buổi tốt nghiệp mà phải mất hai đời cô mới đạt được.

Khi cô bước ra từ tòa nhà của khoa, trời bắt đầu mưa nhẹ. Vừa đứng dưới cửa giảng đường, Quý Đạc đã cầm ô bước tới.

"Mọi việc thuận lợi chứ?" Người đàn ông trước tiên hỏi cô một câu.

Lâm Kiều "ừm" một tiếng, lông mày vừa cong lên, bước chân liền khựng lại.

"Sao thế?" Quý Đạc giơ tay ra giúp cô chắn người qua đường.

Lâm Kiều không nói gì, chỉ im lặng cảm nhận thêm chút nữa rồi mới quay đầu nhìn người đàn ông, "Lúc này nói trước hơi sớm, nhưng thật sự hơi trùng hợp, anh có thể chấp nhận việc con mình được gọi là "Đáp Biện" không?"

(Ý ở đây Lâm Kiều đang làm bảo vệ luận văn, nên muốn đặt tên đứa con là Đáp Biện, để kỷ niệm việc bảo vệ luận văn mà Lâm Kiều mong chờ 2 đời)

Giải thích đáp biện:

Ở đây "đáp" có nghĩa là trả lời, phản hồi. "Biện" có nghĩa là trong biện luận hoặc tranh biện, ám chỉ hành động phản biện hoặc đối đáp lại lập luận của người khác trong một cuộc tranh luận.