Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính

Chương 55: Chuyện cũ




Lâm Kiều đã có sự nghi ngờ này từ lâu, nhưng vì người cháu của cụ Cố đến quá đột ngột, cô chưa có cơ hội hỏi.

Dù gì thì nhiều năm nay, người cháu đó không đến thăm, vậy mà ngay khi cụ Cố lâm bệnh, họ lại đến. Điều này có vẻ quá trùng hợp.

Hơn nữa, nhìn vào thái độ của bọn họ, rõ ràng là bọn họ đã biết cụ Cố đang ốm yếu, mục đích đến đây là muốn thừa kế gia sản. Nhưng cụ Cố đã cắt đứt liên lạc với quê nhà từ lâu, mà người cháu này lại mang giọng địa phương nặng, không phải người ở Yến Đô, vậy làm sao họ biết cụ Cố bệnh nặng?

Nghe xong, vẻ mặt của Tô Chính vốn đang thoải mái cũng trở nên nghiêm túc, anh ta chăm chú nhìn Lâm Kiều một lúc, rồi bất ngờ quay sang nhìn Quý Đạc.

Điều này khiến Lâm Kiều không hiểu, chẳng lẽ cô nói sai điều gì sao?

Không thể nào anh ta lại nghĩ cô nhiều chuyện chứ?

Nếu đổi lại là một người đàn ông có tính gia trưởng, độc đoán, có lẽ sẽ phật ý khi thấy vợ bạn mình can thiệp vào chuyện của bạn bè. Nhưng rõ ràng Tô Chính không thuộc kiểu người như vậy.

Tô Chính thực ra chỉ thấy ngạc nhiên, bởi hôm nay Lâm Kiều đã đem đến cho anh ta nhiều bất ngờ hơn cả những lần trước cộng lại.

Lúc đầu khi nghe tin Quý Đạc kết hôn, cô vợ nhỏ hơn cậu ấy chín tuổi, lại xuất thân nông thôn, do cha mẹ sắp đặt, anh ta đã ngạc nhiên không kể xiết.

Dù sao Quý Đạc xưa nay tỏ rõ ý không muốn tìm đối tượng, ai giới thiệu cũng không chịu gặp. Những điều như trên không có vẻ gì là phù hợp với người như cậu ấy.

Vậy mà Quý Đạc lại chấp nhận. Lần đầu tiên nghe Quý Đạc nhắc đến Lâm Kiều, là khi anh ta định giúp Lâm Kiều tìm một món đồ buôn lậu. Từ đó Tô Chính bắt đầu chú ý hơn, nhưng ấn tượng về Lâm Kiều chỉ dừng ở việc cô điềm tĩnh, ăn nói có duyên, và nhìn bề ngoài không giống một cô gái mới mười chín tuổi.

Không ngờ lần gặp này, Lâm Kiều lại thẳng tay tát người ta một cái, sau đó còn bình tĩnh chỉ đạo y tá chặn người, xử lý mọi thứ một cách lạnh lùng, dứt khoát.

Sau tất cả những việc đó, cô vẫn có thể tĩnh tâm lại và suy nghĩ, rồi xuống đây nhắc nhở họ về chuyện này.

Nếu cô vốn dĩ là như vậy, thì việc Quý Đạc chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng không còn là điều quá khó hiểu nữa...

Tô Chính thu lại ánh nhìn, gật đầu với Lâm Kiều, "Về chuyện này, trước khi cô đến, Quý Đạc đã nói qua với tôi." Vẻ mặt anh ta rất nghiêm nghị.

Quý Đạc đã nói với anh ta trước rồi?

Lâm Kiều nhìn về phía người đàn ông kia, thấy anh cũng đang nhìn cô. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường, gương mặt điển trai phần lớn chìm trong bóng tối, khiến ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm.

Đây là lần thứ hai hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một việc, lần đầu là khi họ giúp lão Chu tìm cách che dấu vết cào.

Điều này khiến Lâm Kiều cảm thấy có chút đặc biệt, bởi từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc người ta bất đồng quan điểm, mỗi người một ý, có rất ít điều cô nghĩ ra mà người khác có thể nghĩ tới.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một chiếc xe đã dừng lại trước tòa nhà bệnh viện, đội vệ sĩ của ông cụ Cố đã tới.

"Hai người lên trước đi, bên ông cụ Cố cần có người," Tô Chính kéo vành mũ xuống, bước lên phía trước, "Chỗ này để tôi lo."

Quý Đạc hiểu ý anh ta, điều này cho thấy ngay cả người giúp việc lâu năm của ông cụ Cố cũng không được tin tưởng. Trước khi làm rõ tình hình, họ không muốn rời khỏi ông cụ.

Anh nghiêm mặt gật đầu, "Anh giữ vài người ở lại để giúp thẩm vấn, số còn lại tôi sẽ đưa lên."

Những vệ sĩ được huấn luyện bài bản đứng canh ở cửa, bây giờ cho dù có ai muốn vào gây sự cũng không thể nào vào được. Lâm Kiều và Quý Đạc gõ cửa, bước vào thì thấy ông cụ Cố đã không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, nhưng có vẻ vẫn không được thoải mái, hơi thở yếu ớt, ngay cả trong giấc ngủ lông mày vẫn nhíu chặt.

Chị Đỗ chăm sóc rất tỉ mỉ, chăn đã được kéo gọn gàng. Thấy hai người bước vào, chị ấy còn khẽ thở dài.

"Chị mệt thì nghỉ một lát đi, bọn tôi ở đây trông," Lâm Kiều mỉm cười nói với chị ấy.

Nhưng chị Đỗ lắc đầu, "Tôi làm công việc này quen rồi, có gì mà mệt? Chỉ lo cho hai người, mai còn phải đi làm."

Nói rồi chị ấy lại thở dài, "Biết vậy tôi đã không cho bọn họ vào, nhìn bọn họ trông giống ông cụ quá, tôi tưởng... ai ngờ bọn họ lại như thế, như thế..."

Chị ấy cố diễn tả nhưng không thể nói ra được, cuối cùng chỉ cúi đầu nhìn ông cụ Cố nằm trên giường, im lặng không nói nữa.

Lâm Kiều trò chuyện với chị ấy vài câu, nhận ra người giúp việc này còn ít nói hơn cả dì Trương, lời nói có phần vụng về, dường như không có nhiều học vấn, cũng không tiếp xúc nhiều với người khác.

Cô trao đổi ánh mắt với Quý Đạc, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý rằng chị Đỗ không có vấn đề.

Quý Đạc cũng không tỏ vẻ gì, chỉ chau mày rồi nắm lấy cổ tay cô, lật tay lên xem rồi đặt xuống như thường.

"Tay em sao vậy?" Lâm Kiều cũng giơ tay lên xem, nhưng chẳng thấy gì khác lạ. Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, ngắt lời Quý Đạc khi anh sắp nói.

Anh đi ra mở cửa, thấy Tô Chính đứng ngay ở cửa phòng bệnh, hạ giọng xuống thấp khi thấy ông cụ Cố đã ngủ, "Đã hỏi ra được rồi." Anh ta còn liếc nhìn Lâm Kiều ở trong phòng.

Ánh mắt đó rõ ràng cũng có ý thông báo cho Lâm Kiều, Quý Đạc nhận ra, cũng quay lại nhìn Lâm Kiều một cái, rồi đóng cửa bước ra ngoài với anh ta.

Hai người không biết đã nói chuyện ở đâu, nhưng không lâu sau đã quay lại cùng nhau. Tô Chính thúc giục Quý Đạc và Lâm Kiều, "Ở đây có tôi là đủ rồi, hai người về đi. Phòng bệnh nhỏ thế này, một đám người chen chúc ở đây làm gì, đến ngồi cũng chẳng có chỗ."

Có lẽ chủ yếu là vì anh ta thấy họ ở xa, không tiện.

Quý Đạc cũng không từ chối, "Vậy chúng tôi đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

Khi họ ra khỏi khu nhà điều trị, đêm bên ngoài đã rất khuya, trời thu có sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, làn gió lạnh thổi qua khiến Lâm Kiều rụt cổ lại.

Cô theo phản xạ tìm xe của Tiểu Phương, nhưng người đàn ông bên cạnh đã cởi áo khoác quân đội phủ lên người cô, còn mình chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng đi về phía chiếc xe Jeep gần đó và gõ cửa kính.

Dưới ánh đèn đêm, dáng người anh cao lớn, vai rộng lưng thẳng, giống như lần cứu người dưới mưa hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh.

Lâm Kiều chỉ còn biết ôm chặt lấy áo, nhanh chóng bước lên xe. Suốt quãng đường đi, Quý Đạc không nói lời nào.

Về đến nhà, sau khi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, anh vừa lau mặt  vừa nói, "Quả thật không phải họ tự dưng tới đây, có người đã viết thư cho họ, nói rằng ông cụ Cố bệnh nặng."

"Có người gửi thư cho họ?" Lâm Kiều ngừng đánh răng, nghĩ đến câu trả lời này, cô không quá bất ngờ, "Chắc là thư nặc danh?"

Edit: FB Frenalis

Thời đại này, chỉ cần địa chỉ nhận chính xác và có dán tem, thư sẽ được gửi đến nơi. Cả mấy tháng nay, Lâm Vĩ ở ngoài đều gửi thư về nhà bằng cách này.

Nhưng vì là thư nặc danh, nên không dễ gì lần ra nguồn gốc. Người dám gửi thư chắc chắn cũng không dùng bút tích quen thuộc của mình.

Quả nhiên, cô nghe Quý Đạc nói:  "Cháu trai của ông cụ Cố bảo rằng người viết thư dặn họ không được tiết lộ thông tin, nếu không người đó sẽ có cách xử lý họ. Xem xong, họ đã đốt lá thư đi."

Khi Tô Chính và vệ sĩ thẩm vấn, đã tách riêng ba người để hỏi.

Cháu trai và cháu dâu của ông cụ Cố đều lớn tuổi, từng trải sự đời, cứng miệng khẳng định rằng họ chỉ lo lắng cho ông chú già nên mới đến thăm. Nhưng đứa con trai trẻ của họ thì chưa từng thấy sự đời, bị dọa một phen nên khai tuốt tuồn tuột.

Không biết gia đình này là quá ngốc hay quá tham, việc rõ ràng có dấu hiệu mờ ám như thế mà họ cũng tin, rồi còn lặn lội tới tận Yến Đô.

Lâm Kiều đặt bàn chải vào cốc, giọng nói rất bình tĩnh, thậm chí có phần lạnh lùng, "Người này gọi họ đến, phải chăng muốn chọc tức ông cụ Cố đến chết?"

Đúng là cô rất thông minh, chỉ cần có chút thông tin là đã có thể suy luận ra gần như toàn bộ sự việc.

Quý Đạc rất ít khi nói chuyện thoải mái như thế này, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước bỗng lóe lên chút ánh sáng, rơi vào gương mặt Lâm Kiều, "Có lẽ gần đây ông cụ Cố đi tìm Thiếu Trân, lại khơi ra chuyện cũ mười mấy năm trước, khiến ai đó cuống lên."

Lâm Kiều lập tức hiểu ý anh, "Anh đang nói đến vụ mất tích của cháu gái ông cụ Cố có vấn đề, hay là..."

"Chuyện cái chết của Thiếu Bình có vấn đề."

Quý Đạc xác nhận phỏng đoán của cô, lấy đồ trong tay Lâm Kiều, đặt xuống rồi kéo cô vào trong phòng.

Lâm Kiều định đi tới bàn làm việc, nhưng anh đã kéo ghế tới ngồi đối diện với giường, chỉ tay vào phía đối diện, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên giường.

Lần này lại đổi chỗ rồi, cô cứ tưởng sẽ giống lần họp lần trước, mỗi người ngồi một bên bàn.

Quý Đạc cũng nhớ tới chuyện họp lần trước, vô thức không muốn ngồi ở bàn làm việc, mà chọn ngồi bên giường, như vậy giữa hai người không có gì ngăn cách, "Thiếu Trân mất tích ngày 13 tháng 7 năm 1967, Thiếu Bình ra ngoài tìm cô ấy, đến tối ngày 16 thì mất tích, đến ngày 18 được tìm thấy trên núi, lúc đó đã là thi thể."

Tức là Thiếu Bình gặp nạn khi đang đi tìm em gái...

Lâm Kiều trầm ngâm, "Người ta tìm thấy ở đâu? Khi ấy không điều tra kỹ sao?"

Nếu là chết do tai nạn, Quý Đạc sẽ không nói rằng có vấn đề. Nhưng nếu không phải chết do tai nạn, lẽ nào sự việc lại bị chìm xuồng như thế.

Sau một hồi, Quý Đạc không trả lời ngay, ánh mắt anh cũng dần chuyển từ yên bình sang đầy sát khí.

"Khi tìm thấy Thiếu Bình, cậu ấy bị treo trên cây bằng dây thắt lưng."

Lời nói của người đàn ông ngắn gọn, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự lạnh lẽo như thanh kiếm sắc trong ngày đông giá rét, "Ông cụ Cố vừa nghe tin đã ngất đi, lúc đó hoàn cảnh của bố mẹ chúng ta cũng không tốt. Anh và Tô Chính đã đi báo án. Người ta kiểm tra xong rồi kết luận là tự sát."

"Tự sát á?"

Lâm Kiều nghe qua cũng biết việc này chắc chắn có điều khuất tất.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, "Sáng ngày anh và Tô Chính đi báo án, mãi đến chiều họ mới tới. Trong ngày hôm đó, vụ án đã được đóng lại. Lý do được đưa ra cho việc tự sát của Thiếu Bình là..."

"Vì không tìm thấy em gái, cảm thấy không dám đối mặt với ông cụ Cố và bố mẹ đã khuất, nên nhất thời nghĩ quẩn?"

Lâm Kiều đoán không sai, vì nếu đã nói là tự sát, lý do cũng không khó đoán. Nhưng khi nói ra, chính cô cũng thấy điều này thật vô lý.

Một người bình thường dù có buồn bã hay tự trách đến đâu, cũng phải biết rằng em gái mình đã gặp chuyện chẳng lành, và bản thân là cháu đích tôn duy nhất của ông cụ Cố thì không thể xảy ra chuyện gì thêm nữa.

Hơn nữa, chỉ khi còn sống, anh ấy mới có thể tiếp tục tìm kiếm em gái, giữ lại chút hy vọng tìm được cô ấy. Việc dùng dây lưng để tự treo cổ là điều quá khó hiểu.

Quý Đạc hiển nhiên cũng không tin, "Rõ ràng trên người Thiếu Bình có vết thương, quần áo cũng có máu. Anh và Tô Chính đã nói ra điều này, nhưng họ lại bảo là do trong quá trình tìm kiếm Thiếu Trân mà ngã, còn mắng bọn anh là trẻ con phá rối và đuổi bọn anh ra ngoài. Tô Chính không chịu đi, còn xông vào tranh luận với họ và bị đánh một trận."

Thời đó rối ren, họ còn theo bố mẹ đi lao động cải tạo. Chết một người cũng chẳng có nơi nào để kêu oan.

Nếu nghĩ theo hướng bi quan hơn, nếu Thiếu Bình thực sự bị đánh chết, thì rốt cuộc ai đã ra tay, và liệu những kẻ đó có liên quan đến những người điều tra vụ việc không, thật khó mà nói rõ được.

Chỉ là có một số việc, lúc đó không điều tra kỹ, sau này muốn điều tra lại thì cũng quá muộn, thời gian đã trôi qua quá lâu, không còn cách nào để tra ra nữa.

Quý Đạc rõ ràng vẫn ôm hận về chuyện này, anh rút ra một điếu thuốc từ túi áo, châm lửa, ánh mắt nhìn xa xăm về phía màn đêm tăm tối ngoài cửa sổ, "Bao năm qua, anh luôn tự hỏi liệu đó là do đám người kia ra tay, hay là những người cùng đi cải tạo đã ra tay. Trước đây, anh nghiêng về khả năng đầu tiên, nhưng bây giờ..."

Thực ra, người đàn ông này không nghiện thuốc lá, ngoài những lúc gặp phải chuyện căng thẳng, anh không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.

Hôm nay, rõ ràng anh cần chút gì đó để ổn định lại tâm trạng, nên Lâm Kiều cũng không nói gì, chỉ theo dòng suy nghĩ mà tiếp tục phân tích.

Nếu không có lá thư đó, không có chuyện con cháu ông cụ Cố đến làm loạn, đừng nói Quý Đạc, ngay cả cô cũng nghi ngờ nhóm người kia.

Dù sao, bọn họ làm việc không từ thủ đoạn, còn những người cùng đi cải tạo thì hoàn cảnh cũng không khá hơn là bao, đến bản thân họ còn khó mà bảo toàn.

Nhưng mọi chuyện đã qua bao nhiêu năm, ông cụ Cố đã lâu không quay trở lại Yến Đô, khoảng cách xa như vậy, nhóm người kia muốn biết tin tức về ông cụ còn khó hơn cả người cháu họ. Ngược lại, những người ở Yến Đô, việc ông cụ Cố nhập viện lâu như vậy không phải là bí mật. Chỉ cần nghe ngóng một chút là biết ngay.

Nghĩ kỹ lại về những việc ông cụ Cố đã làm trước khi nhập viện, có lẽ là ai đó lo sợ vì ông vẫn còn để tâm đến việc tìm cháu gái, sợ rằng chuyện cũ năm xưa sẽ bị khơi lại, nên mới hành động như kẻ tuyệt vọng.

Dù sao, nếu ông cụ Cố thực sự bị kích động mà qua đời, hoặc bệnh tình trở nặng, sẽ chẳng còn ai tiếp tục điều tra chuyện năm xưa nữa.

Tuy nhiên, hành động gửi thư này thật quá sơ suất, dễ khiến người ta cảnh giác.

Nếu thật sự muốn ngăn cản ông cụ Cố tiếp tục điều tra, có vô số cách, việc khiến ông cụ Cố tức giận chỉ là phương pháp ngu ngốc nhất. Người đã che giấu bao nhiêu năm qua, lẽ ra không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy...

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Đang suy nghĩ, Lâm Kiều ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông đã rời mắt khỏi cửa sổ, chăm chú nhìn cô không rời.

Cô tưởng rằng anh có điều gì muốn nói, liền tỏ vẻ lắng nghe, nhưng anh lại bất ngờ hỏi, "Tay em không sao chứ?"

Tay?

Lâm Kiều sững lại một chút, rồi mới nhận ra anh đang hỏi về tay cô sau cú đánh hồi nãy, nghĩ đến cái nhìn của anh lúc ở hành lang bệnh viện và lúc anh xem tay cô trong phòng bệnh.

Thì ra lúc đó anh đã muốn hỏi chuyện này, nhưng vì gương mặt thường không thể hiện cảm xúc của anh, nên cô không nghĩ tới...

Lâm Kiều liền xòe tay ra cho anh xem, "Lúc đó có hơi đỏ chút, nhưng giờ đã khỏi rồi, có phải em bị đánh đâu mà lo..."

Chưa nói dứt lời, tay cô đã bị anh nắm lấy.

Quý Đạc cao hơn Lâm Kiều đến hơn hai mươi phân, khi đứng cạnh nhau, cô luôn phải ngước lên để nói chuyện với anh, bàn tay của anh tự nhiên cũng to hơn tay cô rất nhiều.

Dưới ánh đèn, bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô bị bao trọn trong bàn tay lớn rắn chắc của anh, làn da khỏe mạnh màu đồng, các đốt xương rõ ràng, có thể thấy cả những vết chai trên đầu ngón tay và gân xanh trên mu bàn tay.

Lâm Kiều có chút ngạc nhiên, Quý Đạc cũng bối rối mà né tránh ánh mắt cô, nhưng nhanh chóng quay trở lại, nhìn thẳng vào cô thật sâu, "Về chuyện của ông cụ Cố, anh muốn điều tra thêm. Dù chuyện này không ra kết quả gì, chỉ cần ông cụ Cố khỏe mạnh và tiếp tục tìm kiếm, đối phương có tật sẽ giật mình, không chừng sẽ lộ ra hành động nào đó."

Có những chuyện không sợ đối phương ra tay, chỉ sợ đối phương không hành động, chỉ có khi ra tay, họ mới để lại dấu vết.

Dù sao, liên quan đến cái chết của Thiếu Bình, tâm trạng anh xáo trộn cũng là điều bình thường. Khi ở trên xe, cô cũng đã an ủi anh bằng cách đặt tay lên mu bàn tay anh.

Lâm Kiều không bận tâm, ngược lại ánh mắt cô kiên định, tay cũng nắm chặt tay anh, "Đối phương đã để lộ dấu vết, chắc chắn không phải là không thể bị phát hiện. Em tin rằng anh nhất định sẽ tìm ra."

Bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay anh, nắm lấy mà chẳng hề có chút lực, không ai có thể ngờ rằng chỉ vài giờ trước, bàn tay ấy đã vung lên dữ dội vào mặt người khác.

Quý Đạc khẽ siết chặt ngón tay, nhận ra lần này nhắc đến Thiếu Bình, sau cơn giận dữ và lạnh lùng, anh bình tĩnh lại nhanh hơn mọi lần.

Nếu hôm nay anh không quay lại nhìn một cái, không kéo cô lên xe...

Quý Đạc vốn là người luôn giữ sự tỉnh táo, không bao giờ đắm chìm trong những cảm xúc vô ích, suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu trước khi anh nói, "Người là do anh động tay."

Người? Người nào?

Chuyển chủ đề quá nhanh, lại chẳng có đầu đuôi, khiến Lâm Kiều chưa theo kịp.

"Chuyện ở trường em, chồng cô ta là do anh can thiệp."

"Thật sự là anh làm à?"

Lâm Kiều không ngờ, lúc đó cô chỉ nhắc qua với anh, mà còn chưa nói rõ.

Quý Đạc chỉ phủi tàn thuốc, dựa vào ghế nhìn cô, "Vợ anh ta đã dám động vào người của anh, chẳng lẽ anh không được động lại? Nếu anh ta không có tật, sao lại sợ người khác điều tra?"

Khi anh nói những lời này, bộ quân phục vẫn chỉnh tề trên người, nhưng giọng điệu lại hệt như hôm anh nói câu: "Vợ là cưới hỏi đàng hoàng, tại sao lại không ngủ?"

Phong thái uy nghiêm nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ và quyền lực vốn luôn là bản chất của anh. Điều này khiến Lâm Kiều theo phản xạ tránh ánh mắt anh. Quý Đạc nhận ra điều đó, ánh mắt đen sâu thẳm dõi theo cô một lúc lâu, nhưng không nói gì, lực nắm tay cô vẫn không hề giảm.

Lâm Kiều nhanh chóng nhìn lại, ánh mắt thẳng thắn và chân thành nói: "Cảm ơn anh."

Dù vừa rồi có chút cảm nhận khác lạ, nhưng Quý Đạc vừa nhắc đến chuyện của Cố Thiếu Bình, tâm trạng anh vẫn còn khá dao động. Giống như người đàn ông trên giường, những lời nói vào những thời điểm đó không đáng tin, khi xong việc, có khi chính họ cũng quên mất.

Nhìn thái độ của Lâm Kiều, rõ ràng cô vẫn như trước đây, dù qua lần đến bệnh viện này, cảm xúc của Quý Đạc có vẻ đã vững vàng hơn.

Muốn quay lại mối quan hệ cấp trên và cấp dưới như trước ư? Quên đi.

Nếu không thì cứ từ từ mà theo đuổi, dù sao họ đã kết hôn, đã nằm chung giường, cô còn định trả anh lại sao?

Nhưng bây giờ đã rất khuya rồi, ngày mai họ còn phải đi làm, rõ ràng không phải lúc để bàn chuyện dài dòng. Quý Đạc thả tay cô ra: "Ngủ thôi."

Anh không định kéo Lâm Kiều ngồi lại nói thêm gì nữa, cô nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy tắt đèn.

Nhưng đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô hiếm khi không ngủ ngay được, lật mình vài lần trên giường, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra gương mặt của ông cụ Cố.

"Không ngủ được à?" Người đàn ông bên cạnh hỏi, nghe giọng thì rõ ràng anh cũng chưa buồn ngủ.

Lâm Kiều khẽ đáp: "Có chút."

Anh không nói thêm gì, nhưng đã quay người lại, giống như sau mỗi lần thân mật, anh kéo cô vào lòng, còn nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Hành động này giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhưng khi trời dần lạnh, thay vì tự ủ ấm chăn, dựa vào lòng anh thực sự thoải mái hơn nhiều. Lâm Kiều từ từ cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, lần sau mở mắt ra, ánh sáng đã tràn ngập ngoài cửa sổ, người đàn ông thì đang đứng bên giường, khoác lên mình bộ quân phục: "Dậy đi thôi."

*****

Những ngày tiếp theo, Quý Đạc lại đến bệnh viện vài lần, còn Lâm Kiều thì không thể sắp xếp thời gian được, vì kỳ thi giữa kỳ ở trường đã bắt đầu.

Vừa là giáo viên phụ trách môn học, lại vừa kiêm chủ nhiệm lớp, cô bận rộn hơn bất kỳ ai. Sau bốn, năm ngày liên tục, cuối cùng điểm số của các lớp khối 11 cũng đã được tổng kết.

Tề Hoài Văn giữ vững đà tiến bộ của mình, lần này lại tiến lên hơn mười hạng, đạt vị trí thứ 43 toàn khối.

Các giáo viên đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ ngay cả Quân Tử cũng tiến bộ vượt bậc, từ hạng cuối cùng của khối vươn lên trung bình.

Lâm Kiều biết rõ một chút về chuyện này, vì sau khi Tề Hoài Văn trả lại cho cô hai cuốn tài liệu ôn tập và ghi chú của học kỳ trước, Quân Tử đã đến mượn, thậm chí mượn nhiều hơn cả Tề Hoài Văn. Cậu thiếu niên gãi đầu, có chút ngại ngùng: "Tôn Thiết Quân đi rồi, Tề Hoài Văn cũng bắt đầu học, em không đọc sách thì thật phí công học thêm một năm."

Nhờ Lâm Kiều quan tâm đủ nhiều, không khí trong lớp cũng cải thiện hơn trước, thành tích các môn khác của lớp 11/4 cũng đã có chút tiến bộ.

Điều làm tổ trưởng Cao có chút an ủi là, sau những nỗ lực không ngừng, lớp 11/1 lần này không bị lớp 11/3 vượt qua và không trở thành lớp đội sổ, ngược lại còn thu hẹp khoảng cách với lớp 11/4 về điểm trung bình.

"Xem ra không đọc uổng công." Anh ta vỗ vỗ chồng sách tham khảo trên bàn, thở dài: "Từ khi cô Lâm đến, đừng nói học sinh, ngay cả tôi cũng phải bắt đầu học lại."

Lâm Kiều giống như một con cá trê được thả vào bể nước, luôn chạy nhanh, đuổi gắt gao, chỉ cần ai không muốn bị cô vượt qua thì đều phải cố gắng không ngừng.

Chỉ tiếc là tổ trưởng Cao còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vừa đi học ở trường Đảng hai ngày, khi trở về mặt anh ta đã dài ra như chính thân hình của mình.

Lần này, trường học cử các tổ trưởng khối Văn và Lý đi, Lâm Kiều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy anh ta vừa vào phòng đã vùi đầu uống nước, cô không nhịn được hỏi một câu.

"Lần này tôi đi học, gặp người của trường trung học số 21." Tổ trưởng Cao nói, "Cô chắc biết trường đó rồi. Trừ bỏ mấy trường trung học phụ thuộc và trung học số 14 ra, họ là trường có thành tích khối tự nhiên tốt nhất, mỗi năm đều lọt vào top 10 kỳ thi liên trường của toàn thành phố. Nhưng lần này, họ lại không được chọn vào đợt thử nghiệm đầu tiên trên toàn quốc."

Lâm Kiều liền hiểu ra: "Họ châm chọc trường mình sao?"

"Không chỉ là châm chọc, thiếu điều chỉ vào mặt mình mà mắng là nhờ vào quan hệ mới được chọn. Còn trắng trợn tuyên bố chờ đến kỳ thi liên trường cuối học kỳ này để xem chúng ta bị bêu xấu."

Vì học kỳ sau có kỳ thi đại học, các kỳ thi liên trường cấp trung học trong thành phố đều được tổ chức vào cuối học kỳ. Lúc đó, tất cả các trường trung học trong thành phố sẽ thi cùng một đề, xếp hạng cùng nhau, tính điểm trung bình cùng nhau. Trường nào dạy tốt, trường nào dạy kém, mọi thứ sẽ rõ ràng.

Trường của họ nhờ có Lâm Kiều mà được chọn vào danh sách thí điểm đầu tiên về hóa học trên toàn quốc. Đây là một vinh dự, nhưng cũng thu hút nhiều sự chú ý quá mức.

Nếu họ đạt thành tích tốt thì không sao, nhưng nếu không, câu nói của Lâm Kiều về việc làm thí nghiệm giúp cải thiện tích cực tinh thần học tập của học sinh sẽ trở thành trò cười.

Và nếu trường của họ được chọn là trường thí điểm đầu tiên, mà thành tích hóa học không như mong đợi, thì những đợt thí điểm tiếp theo chắc cũng khó mà diễn ra suôn sẻ.

Lúc đó, đừng nói bị châm chọc, ngay cả những trường khác đang chờ nguồn kinh phí quốc gia để xây dựng phòng thí nghiệm cũng sẽ mắng họ thậm tệ. Đây chính là điều mà tổ trưởng Cao đang lo lắng nhất.

Lâm Kiều cũng hiểu rõ điều đó, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Kỳ thi liên trường lần trước, trường mình đứng hạng bao nhiêu về môn hóa học?"

"Khối của chúng ta đứng thứ 78, khối trước đó đứng thứ 74."

Đúng là khá thấp, thậm chí không tốt hơn bao nhiêu so với các trường ở vùng nông thôn xa xôi. Ít nhất, Trung học số 21 luôn lọt vào top 10 hàng năm, quả thật có lý do để cười nhạo họ.

Tổ trưởng Cao rõ ràng rất bực mình, còn Lâm Kiều thì không quá bi quan, cô hỏi: "Có cách nào lấy được đề thi giữa kỳ của trường họ không?"