Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính

Chương 45: Trợ giúp




Vài ngày trước, Tống Tĩnh đã gặp Lâm Kiều trong buổi thực tập của lớp 10. Chỉ có điều Lâm Kiều bận nhiều việc nên không có dịp tiếp xúc nhiều với cô ta. Trong những lần tình cờ gặp gỡ hiếm hoi, Tống Tĩnh cũng không còn niềm nở như trước, có lẽ đã nhận ra thái độ của Lâm Kiều.

Lúc này khi nghe Quý Trạch nhắc đến cô ta, giọng anh ta có chút lo lắng. Với tư cách là trưởng bối, cô hỏi thăm đôi lời, nhưng lại vô tình làm Quý Trạch bối rối.

Hiện tại Quý Trạch cảm thấy khá hoang mang, đặc biệt là sau khi nghe câu trả lời chậm rãi "ừm" của Lâm Kiều. Anh ta đang lo liệu công việc kinh doanh, điều này tuyệt đối không thể để mẹ anh ta biết. Nếu bị phát hiện ở giai đoạn này, quy mô kinh doanh còn nhỏ, chắc chắn mẹ anh ta sẽ tìm cách phá hỏng. May mà bố anh ta đã chuyển ngành về địa phương và mẹ anh ta cũng theo về đó, không còn nhiều mối quan hệ trong quân đội nên vẫn chưa biết anh ta đã xin nghỉ phép. Nhưng Tống Tĩnh vừa đến đơn vị, ba ngày hai lần nhờ anh ta giúp đỡ, chẳng lẽ sớm muộn gì anh ta cũng bị bại lộ sao?

Nhưng bị lộ trước mặt Diệp Mẫn Thục còn dễ chịu hơn là trước mặt Lâm Kiều, phải không?

Quý Trạch như thế nào cũng không muốn khi nhờ chú nhỏ giúp đỡ, lại dẫn đến sự việc có nguy cơ lộ ra trước mặt Lâm Kiều. "Chú nhỏ đâu rồi?"

"Anh ấy có chút việc, không ở nhà." Lâm Kiều trả lời qua loa, nếu Quý Đạc đã dặn cô không nói với bên nhà cũ, nên cô cũng không tiết lộ với Quý Trạch. Cô hỏi lại câu chuyện vừa rồi.

Cô không phải người hay xen vào chuyện người khác, nhưng nhìn vẻ gấp gáp của Quý Trạch, Quý Đạc lại không ở đây, cô đành đóng vai trưởng bối để giúp anh ta nghĩ cách.

Nhưng Quý Trạch biết phải trả lời thế nào?

Nói rằng Tống Tĩnh đến, anh ta sợ bị mẹ phát hiện chuyện làm ăn hay sao?

Anh ta chỉ có thể nói lảng, "Cũng... cũng chẳng có gì, chỉ là gần đây biểu hiện của cháu không tốt lắm, sợ mẹ biết lại càm ràm thôi."

Quý Đạc quả thật đã làm tròn vai một người chú, khi cháu ở đơn vị biểu hiện không tốt, phải tìm chú để nghĩ cách giấu gia đình...

Nhưng Diệp Mẫn Thục nhờ Quý Trạch chăm sóc Tống Tĩnh là có ý muốn ghép đôi hai người sao? Bà ta hầu như mỗi ngày năm lần bảy lượt nhắc tới cô ta và tỏ rõ hài lòng với cô ta ra sao.

Kết quả là Quý Trạch lại coi cô ta như gián điệp, cẩn thận đề phòng mọi lúc.

Lâm Kiều nghe xong, hiểu ngay là Quý Trạch không nói thật. Cô chỉ là thím nhỏ chưa quá thân, việc anh ta không muốn nói cũng rất bình thường, nên cô chỉ "ồ" một tiếng, không hỏi thêm.

Dù cô không hỏi, Quý Trạch vẫn thấy áy náy, lập tức chuyển đề tài, "Vấn đề lần trước của thím đã giải quyết chưa?"

"Lần trước? Cậu nói đến việc công thức đó sao?"

"Ừ, cháu nghe chú thím nhắc đến, tiện hỏi thăm."

"Tạm thời chưa có động tĩnh gì, chắc không có vấn đề lớn."

"Vậy chắc là ổn rồi. Chú nhỏ vốn là người đáng tin, bạn của chú chắc chắn cũng vậy, thím cứ yên tâm."

Anh ta nói vậy là để an ủi cô hay thật sự không muốn nhắc lại chuyện trước đó, nên kiếm cớ nói chuyện?

Lâm Kiều cảm thấy hơi khó hiểu, phía bên kia có vẻ cũng nhận ra câu chuyện này khá gượng gạo, liền hỏi với giọng thăm dò: "Nếu không có gì khác, cháu cúp máy trước nhé?"

Tuy nhiên, câu hỏi này lại khiến Lâm Kiều nhớ ra một việc: "Chú nhỏ của cậu có người bạn tên là Tô Chính, cậu biết không?"

"Biết, hồi nhỏ chú nhỏ từng dẫn cháu đi chơi với chú ấy."

Thực ra là anh ta đã năn nỉ đòi đi theo bằng được.

"Vậy cậu có thể lấy giúp tôi số điện thoại của anh ấy không? Hoặc biết anh ấy làm ở đâu cũng được. Tôi có việc cần gặp."

"Thím chờ chút." Quý Trạch cúp máy, một lát sau gọi lại, "Tìm được rồi, thím ghi lại đi."

Lưu Thúy Anh đang ở nhà, vừa rồi đã giúp Lâm Kiều tìm giấy bút, nên cô nhanh chóng ghi lại số.

Thấy cô ghi chép kỹ lưỡng, đoán chắc sự việc cũng gấp, chưa kịp chờ chú nhỏ về đã nhờ anh ta lấy số, Quý Trạch liền hỏi thăm.

"Lớp tôi có một học sinh bỏ nhà ra đi." Lâm Kiều cũng không giấu anh ta, "Đi ba ngày rồi, đến giờ vẫn chưa tìm được."

"Thím định nhờ chú Tô giúp tìm à?"

"Ừ, hỏi thử xem, khi học sinh đó bỏ đi, mang theo cả hộ khẩu và phiếu lương thực, chắc vẫn còn trong Yến Đô. Nếu anh ấy tiện thì giúp tôi để ý."

Nếu Tô Chính không phải là cảnh sát, cô cũng không nhờ đến anh ta, nhưng anh ta làm cảnh sát, tin tức chắc chắn nhạy bén hơn một giáo viên xa lạ từ nơi khác tới như cô.

Không ngờ phía Quý Trạch lại im lặng một lúc, "Thím có ảnh học sinh đó không?"

Lâm Kiều hiểu ngay, "Cậu định giúp tôi tìm à?" Cô nhớ Quý Trạch lớn lên tại đây, quan hệ xã hội cũng khá rộng.

Quả nhiên, Quý Trạch ừ một tiếng, "Cháu có vài..." Anh ta vốn định nói là "nhân viên bán hàng", nhưng đến miệng thì đổi thành "bạn bè", "Họ thường đi khắp nơi buôn bán, tiếp xúc với nhiều người. Nếu có ảnh và biết hướng đại khái, cháu có thể giúp dò hỏi."

Thêm một con đường vẫn tốt hơn là mò kim đáy biển như thế này. Lâm Kiều nghĩ ngợi rồi đáp, "Tập trung tìm ở những chỗ có thể nhận lao động tạm thời."

Tề Hoài Văn đã quay về lấy đồ đạc, rõ ràng có ý định đi lâu dài, trong tay không có nhiều tiền, cần ăn cần ở, chắc sẽ phải tìm việc trước.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, hẹn giờ lấy ảnh, rồi Lâm Kiều mới cúp máy.

"Bạn cùng bàn của Quân Tử vẫn chưa tìm được sao?" Lưu Thúy Anh không nhịn được hỏi, "Dạo này thằng bé cứ thở dài, ngày nào về nhà cũng nhắc đến chuyện này."

"Chưa tìm được, nhưng chắc là chưa đi xa." Lâm Kiều nói thật.

Lưu Thúy Anh liền thở dài, "Đứa trẻ này cũng thật là, đang yên lành sao lại cãi nhau với bố? Trên đời này làm gì có bố mẹ nào không thương con? Bố nó sao có thể làm hại nó được?"

Đó là suy nghĩ thông thường của mọi người, vì họ không hiểu, không biết, chỉ nghĩ rằng đó là sự nổi loạn của đứa trẻ. Chuyện này quá phức tạp, Lâm Kiều không thể giải thích, chỉ cười cảm ơn rồi ngại ngùng hỏi: "Em có thể gọi thêm một cuộc điện thoại nữa không?"

"Được chứ, tìm người là chuyện quan trọng mà."

*****

Nghe nói là tìm người, Tô Chính không chần chừ, yêu cầu cả ảnh của Tề Hoài Văn lẫn số điện thoại của gia đình lữ trưởng Lương và trường học của Lâm Kiều, "Tôi sẽ giúp để ý."

Không ngờ người đầu tiên báo tin cho cô lại là Quý Trạch.

"Cậu nói đã tìm được người? Ở công trường à?" Dù bình tĩnh như Lâm Kiều cũng không thể không xác nhận lại với người ở đầu dây bên kia.

"Phải, tìm được một người. Mới đến vài ngày gần đây, ít nói, nhìn cách ăn mặc cũng không giống như nhà khó khăn. Nhưng cậu ta không đòi lương cao, làm việc chăm chỉ, ông chủ thầu nhìn thấy tưởng cậu ta đã đủ tuổi trưởng thành nên giữ lại."

Nếu nói về việc dò la nơi nào tuyển lao động tạm thời, những người dưới quyền Quý Trạch, chuyên bán xà phòng khắp nơi, còn hơn cả Tô Chính. Edit: FB Frenalis

Dù sao, chính họ cũng là lao động tạm thời, trước khi Quý Trạch tuyển họ về làm việc, họ cũng sống nhờ vào các tin tức vỉa hè và các mối quan hệ ngầm, lang thang khắp Yến Đô để mưu sinh.

"Vậy để tôi qua xem thử, cậu cho tôi địa chỉ." Vì không gặp ai nên Lâm Kiều không chắc chắn lắm, dự định sẽ không thông báo cho hiệu phó Tề.

Khi Quý Trạch vừa nghe nói cô sẽ đến, anh ta dặn dò: "Thím xuống xe ở khu Bắc Thành nhé, cháu sẽ đến đón thím."

*****

Lâm Kiều xuống xe tại trạm xe buýt, nhìn thấy Quý Trạch đã đứng đợi sẵn. Anh ta không mặc quân phục, chiếc mũ cũng đội thấp che gần nửa khuôn mặt. Nếu anh ta không chống chân và gọi cô một tiếng từ trên xe đạp, có lẽ Lâm Kiều đã không nhận ra.

"Cậu đợi lâu chưa?" Lâm Kiều bước tới, "Có một đoạn đường đang sửa, nên hơi tắc."

"Không lâu đâu, chúng ta vừa đi vừa nói." Quý Trạch đưa cho cô một chai nước ngọt.

Đó là chai thủy tinh đựng nước cam, trên bề mặt còn nổi vài hạt cam. Ở thôn cô, những thứ mới mẻ như thế này chưa xuất hiện.

Lâm Kiều cảm ơn rồi nhận lấy, không khỏi nhớ đến Quý Đạc. Nếu là Quý Đạc đi cùng ai đó, có lẽ anh chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện mua nước ngọt cho người khác. Về khoản này, cháu trai lớn của anh còn chu đáo hơn hẳn.

Lâm Kiều ngồi ổn định ở yên sau xe đạp, Quý Trạch đạp một cú rồi phóng đi. "Chỗ đó đang xây dựng, người đông đúc, nếu không có ai dẫn đường thì hơi khó tìm," anh ta giải thích lý do đến đón cô.

Nhưng so với việc khó tìm, anh ta có lẽ lo sợ nơi đông người không an toàn cho cô hơn.

Lâm Kiều vốn không phải người địa phương ở Yến Đô, có một số nơi nếu không ai dẫn đường thì quả thật không dễ tìm, nhất là những khu ổ chuột mới bắt đầu cải tạo như thế này. Cô nhìn quanh những tòa nhà chưa được phá dỡ hoàn toàn và môi trường bẩn thỉu, lộn xộn. "Cậu có mối quan hệ rộng thật đấy, đến cả chỗ thế này mà cũng tìm được."

Quý Trạch nghẹn lời, chiếc xe đạp cũng bị xóc lên, lệch cả hướng. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại thăng bằng, "Chỉ là tình cờ thôi, bạn của cháu tình cờ biết gần đây có công trình xây dựng, nên đã giúp cháu tra ra."

Cũng may Lâm Kiều không thực sự muốn thăm dò gì, tâm trí cô vẫn tập trung vào học sinh của mình. Chẳng mấy chốc hai người đã đến công trường.

Công trường thời này chưa có quy chuẩn như sau này, bên ngoài không được rào kín, không có biển cảnh báo an toàn, những công nhân đi lại cũng không mặc đồ bảo hộ. Lâm Kiều cau mày tìm kiếm, rất nhanh đã thấy một thiếu niên chưa bị nắng làm đen sạm như những người khác.

So với lúc đi, thân hình cậu gầy hơn, từ xa trông như một cây tre mảnh khảnh, lạc lõng giữa đám công nhân nói cười rôm rả.

Cậu dường như cũng không để ý, chỉ lặng lẽ cúi đầu xếp gạch vào xe cút kít, đẩy đến tòa nhà đang xây dang dở, dỡ hàng xuống rồi quay lại xếp tiếp. Dưới ánh nắng đầu thu gay gắt, mồ hôi rơi ra từ trán, nhưng cậu chỉ khẽ vẫy tay lau đi, tiếp tục công việc trong im lặng và bướng bỉnh, như thể đang chống lại cả thế giới mà không cần lời nói.

"Thím định tìm cậu nam sinh đó à?" Quý Trạch đỗ xe bên đường, quay lại hỏi nhỏ Lâm Kiều.

"Đúng vậy." Lâm Kiều xuống xe, đưa chai nước ngọt cho Quý Trạch, "Cậu đợi tôi một chút, tôi sẽ nói chuyện với em ấy vài câu."

Quý Trạch gật đầu. Lâm Kiều vòng qua đống đồ lộn xộn đi về phía trước, cất cao giọng gọi: "Tề Hoài Văn."

Tên gọi quen thuộc, giọng nói trong trẻo cũng quen thuộc, gần như ngay lập tức khiến sống lưng thiếu niên cứng đờ.

Nhưng cậu không đáp lại, cũng không quay đầu, chỉ tiếp tục công việc như thể chưa nghe thấy gì.

Thấy thái độ như vậy, đoán chừng nếu cô tiến tới kéo cậu, cậu cũng sẽ giả vờ không quen biết. Lâm Kiều không nói thêm gì, bước tới giúp cậu xếp gạch.

Đôi tay của Lâm Kiều vốn rất đẹp, mấy tháng nay không phải làm việc nặng nhọc, vết chai trên tay đã mờ đi, móng tay cũng bóng khỏe. Nhưng chính vì chăm sóc tốt như thế, nên khi đôi tay mảnh mai trắng trẻo của cô chạm vào bề mặt thô ráp của gạch, lại trở nên nổi bật một cách đặc biệt.

Tề Hoài Văn nhíu mày ngay lập tức, liếc nhìn cô, dường như có điều muốn nói.

Nhưng Lâm Kiều không nhìn cậu, động tác gọn gàng, chỉ trong chốc lát đã chất đầy xe cút kít, rồi đưa tay định đẩy.

Đôi tay từng chấm bài, đôi tay đã dẫn dắt bọn họ thực hiện biết bao thí nghiệm kỳ diệu, giờ lại ở đây giúp cậu khiêng gạch...

Thiếu niên mím môi, vội vàng chạy đến giành lại xe cút kít, nhưng có người còn nhanh hơn cậu, "Thím nhỏ cứ để đó, cháu làm cho."

Quý Trạch không dành cho Tề Hoài Văn thái độ tốt đẹp gì, "Yên tâm, mọi việc cứ để tôi làm, không ảnh hưởng đến việc cậu kiếm tiền đâu. Cậu chỉ cần theo thím ấy nói vài câu thôi, thím ấy đã tìm cậu mấy ngày rồi." Nói xong cũng không đợi cậu phản ứng, anh ta đã đẩy xe cút kít đi.

Nhà họ Quý từ trước đến nay không để phụ nữ phải làm việc nặng. Nếu chú nhỏ biết thím nhỏ đang làm việc nặng nhọc mà anh ta đứng nhìn, chắc chắn chú sẽ cho anh ta một trận.

Cũng phải nói rằng, cách Quý Trạch đẩy xe trông ra dáng lắm. Lâm Kiều phủi tay, "Giờ thì có thể nói chuyện với cô rồi chứ?"

Ánh mắt cô vẫn như hôm ở hành lang, không giận dữ cũng không trách móc. Nhưng cậu đã không nghe lời cô, chạy trốn đến tận đây...

Tề Hoài Văn cúi đầu, bước vài bước về phía một chỗ trống.

Lâm Kiều đi theo, vừa đứng yên đã nghe thiếu niên nói một cách cứng rắn: "Em sẽ không quay về đâu, cô đừng khuyên em nữa."

"Ai nói cô muốn khuyên em?" Lâm Kiều ngạc nhiên nhướng mày.

Tề Hoài Văn ngớ người.

Lâm Kiều liếc mắt nhìn qua công trường, rồi nhanh chóng đổi chủ đề, "Em làm công ở đây, mỗi ngày được trả bao nhiêu tiền?"

Câu hỏi hoàn toàn không liên quan, nhưng Tề Hoài Văn vẫn đáp một cách vô thức, "Một đồng năm hào bảy."

"Vậy là còn ít hơn lương giáo viên đấy, không ổn định như làm giáo viên đâu. Nếu trời mưa hoặc mùa đông có tuyết, sẽ chẳng có việc để làm."

Lâm Kiều bình luận một câu rồi đột nhiên nhìn thẳng vào cậu, "Nếu em chỉ làm công việc này cả đời, khi người nhà em bị bệnh, em có thể lo liệu tiền thuốc men cho họ không?"

Thiếu niên lại ngỡ ngàng.

Lâm Kiều không để cậu có thời gian phản ứng, "Nếu em chỉ làm công việc này cả đời, ngày ngày cực nhọc, khi gia đình cần em, liệu em có thể nhanh chóng trở về bên họ không?"

Câu nói này đã đánh trúng điểm yếu nhất của đối phương, khiến mắt cậu lập tức đỏ lên, quay người bỏ đi.

Lâm Kiều không đuổi theo, thậm chí giọng nói cũng không hề cao hơn, "Nếu đã căm hận ông ấy, không thể tha thứ, thì hãy cố gắng lên, đừng để mình trở thành ông ấy."

Tề Hoài Văn là đứa trẻ rất thông minh, những lý lẽ lớn lao ấy có lẽ không phải không hiểu, chỉ là trong lòng vẫn còn một khúc mắc không thể giải tỏa. Hiệu phó Tề coi trọng nhất là thành tích của học sinh, vậy nên cậu không học hành tử tế; hiệu phó Tề dạy ra sinh viên đại học, cậu lại bỏ học giữa chừng...

Cậu làm như vậy, rốt cuộc là để trả thù, hay muốn dùng cách này để khiến bố mình chú ý nhiều hơn, có lẽ ngay cả cậu cũng không nói rõ được.

Vì vậy, Lâm Kiều không khuyên nhủ, mà thay vào đó là một câu nói nặng nề.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Quả nhiên, khi câu "đừng để mình trở thành như ông ấy" vừa thốt ra, chân của cậu như bị đóng chặt xuống đất, khó mà bước tiếp.

Lâm Kiều nhìn thấy cậu nắm chặt tay, giọng nói bật ra như bị ép từ trong cổ họng, "Em không phải ông ấy, cô đừng so sánh em với ông ấy!"

"Nhưng em đang đi đúng con đường của ông ấy."

Lâm Kiều bước tới, giọng rất điềm tĩnh, "Ông ấy vì người khác mà lơ là gia đình, bỏ qua vợ con, còn em vì ông ấy mà từ bỏ bản thân, đồng thời cũng từ bỏ gia đình mà sau này em sẽ có. Từ kết quả mà nói, chẳng có gì khác nhau cả."

Từ kết quả mà nói, thật sự chẳng có gì khác nhau sao?

Tề Hoài Văn rất muốn phản bác, nhưng lời của Lâm Kiều, cậu hoàn toàn không thể phản bác được.

Thấy cậu im lặng, Lâm Kiều vỗ nhẹ lên vai cậu, "Mười bảy năm đời người, mẹ em đã ở bên em mười năm, còn ông ấy chỉ bảy năm thôi. Em nên sống vì chính mình rồi. Nếu có thể học thì cứ học, không được thì cô sẽ tìm cách giúp em chuyển lớp. Tề Hoài Văn, đừng lãng phí trí tuệ mà mẹ em đã ban cho em."

Dù là yêu thương hay thù hận, khi cuộc đời của một người hoàn toàn bị người khác chi phối, đó chính là khởi đầu của bi kịch.

Lâm Kiều hy vọng cậu có thể đưa ra mọi quyết định vì bản thân, chứ không phải vì đối đầu với ai, như vậy sau này mới không hối hận.

Cảm nhận được vai thiếu niên hơi run, cô cố ý làm giọng mình nhẹ nhàng hơn, "Nói thật là vì em mà đám Quân Tử bị cô mắng một trận rồi. Nếu em không trở về, cô giáo này chắc cũng bị phê bình mất. Mới vừa được làm chủ nhiệm chính thức đã khiến học sinh bỏ trốn, cô đúng là không được người ta ưa thích nhỉ."

Cô nói những điều này chỉ để Tề Hoài Văn biết rằng, cuộc sống không chỉ có một người đó, mà còn có rất nhiều người xung quanh đang quan tâm đến cậu.

Không ngờ thiếu niên lại khẽ nói, "Xin lỗi cô."

Giọng khàn khàn, nghe còn pha chút nghẹn ngào, nhưng ít nhất cậu cũng không còn dựng lên lớp phòng thủ như lúc mới gặp nữa.

"Vậy thì viết kiểm điểm ba nghìn chữ cho cô nhé." Lâm Kiều giả vờ nghiêm khắc.

Cậu im lặng một lúc lâu rồi nói, "Cô Lâm, em có thể ôm cô một cái không?"

Yêu cầu này thật đột ngột, nhưng nghĩ đến việc thiếu niên đã mất mẹ từ năm mười tuổi, Lâm Kiều không khỏi mềm lòng, "Miễn là đừng giống Lý Tiểu Thu, nói rằng cô giống mẹ là được."

Tề Hoài Văn hơi khựng lại, nhưng vẫn quay đầu lại, giơ tay vòng qua ôm cô.

Nói thật, cậu rất lịch sự, rất kiềm chế, thậm chí cơ thể cũng không chạm vào cô, nhưng Lâm Kiều vẫn nghe rõ cậu cố nén tiếng khóc.

Cô không động đậy, thấy cháu trai lớn đang kinh ngạc trợn to mắt, cô còn nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu không sao, bảo anh ta đừng lên tiếng.

Từ đó trở đi, Tề Hoài Văn lại càng không thuận mắt với Quý Trạch. Anh ta giúp cậu làm việc, còn cậu lại đi ôm thím nhỏ của anh ta, nếu chú nhỏ mà biết chuyện này thì...

Chú nhỏ dù là người lạnh lùng nghiêm túc, biết rõ sự tình chắc cũng không bận tâm. Nhưng trong lòng Quý Trạch vẫn cảm thấy không thoải mái, cứ chốc chốc lại liếc qua bên kia, cuối cùng mới thấy họ tách ra.

"Dạo này em ở đâu? Đi thu dọn đồ đạc đi." Lâm Kiều vừa nói vừa bước về phía trước.

"Ngay ở công trường thôi."

Mắt Tề Hoài Văn vẫn còn hơi đỏ, nhưng sắc mặt đã bình tĩnh lại, cậu đi nói với chủ thầu rằng mình không làm nữa, sau đó vào căn phòng tạm bợ lấy túi đồ.

Cậu đã làm không công cả buổi, chủ thầu cũng không nói gì, dù sao vừa nhìn đã biết cậu là kẻ bỏ nhà đi, người nhà đã tìm đến rồi.

Trong lúc Tề Hoài Văn đi lấy đồ, Lâm Kiều quay sang cảm ơn Quý Trạch, "Lần này nhờ có cậu giúp đỡ."

"Không sao, giúp được là tốt rồi." Quý Trạch không cảm thấy một chút phiền phức, ngược lại còn có vẻ nhẹ nhõm khó hiểu.

Quý Trạch cũng không rõ vì sao, nhưng chỉ cần có thể giúp đỡ Lâm Kiều một chút, thì cảm giác không thoải mái khi đối diện với cô sẽ vơi đi phần nào.

Lúc đi chỉ có một người, khi về lại có thêm một người nữa, Tề Hoài Văn ngồi bên cạnh Lâm Kiều, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tay cô.

"Chỉ hơi đỏ lên một chút thôi, không đau đâu."

Lâm Kiều cử động ngón tay, thiếu niên quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, trông có vẻ không thoải mái.

Khi đưa người trở lại trường, Lâm Kiều như thể mang theo một con gấu trúc quý hiếm, ai thấy cũng phải nhìn qua hai lần. Tất Nương Nương còn phóng đại hơn, "Cô còn tìm được em ấy về? Cô làm giáo viên thật lãng phí, nên đi làm cảnh sát mới đúng, chuyên tìm người và đồ vật ấy."

Ông ta sao không nói rằng cô nên làm cảnh khuyển luôn nhỉ...

Lâm Kiều cạn lời, nhưng vẫn đưa người về lớp, "Chiều nay đều là tiết tự học, em xem lại các bài học đã bỏ lỡ trước đi nhé."

Tề Hoài Văn do dự một lúc rồi cũng gật đầu, đi vào lớp từ cửa sau, Quân Tử "ú oà" một tiếng lao tới, "Tề Hoài Văn, cậu về rồi!"

"Sao? Tề Hoài Văn về rồi à!"

Các học sinh khác cũng ào ào chạy tới, "Tề Hoài Văn, mấy hôm nay cậu đi đâu vậy? Cậu có biết là hiệu phó Tề nhập viện rồi không?"

Nhắc đến hiệu phó Tề, ánh mắt ấm áp của Tề Hoài Văn vừa mới vì sự quan tâm của bạn bè mà ấm lên đã lập tức lạnh lùng trở lại.

Quân Tử nhận ra không ổn, vội kéo bạn mình, người kia cũng nhanh chóng chuyển đề tài, "Là cô Lâm đưa cậu về à? Cô Lâm đúng là thần thánh rồi!"

Cũng vào lúc này, tổ trưởng Cao vội vàng chạy tới, "Nghe nói Tề Hoài Văn được tìm thấy rồi à?" vừa nói vừa nhìn vào lớp học.

"Vừa mới tìm về thôi, còn chưa kịp báo cho thầy hiệu phó." Lâm Kiều hạ giọng nói.

"Vậy cô đưa em ấy đến bệnh viện Quân Đội đi, tình trạng của hiệu phó Tề vẫn không ổn, bệnh viện này nhỏ, sáng nay đã đề nghị chuyển viện rồi."

"Tôi không đi." Không ngờ thiếu niên lại nghe thấy, đứng bên cửa sau lạnh lùng lên tiếng.

"Chuyện này..." Hiểu được nút thắt trong lòng cậu, tổ trưởng Cao cũng cảm thấy việc có thể tìm được người về đã là điều không dễ dàng. Anh ta vô thức nhìn sang Lâm Kiều, như thể Lâm Kiều có năng lực đặc biệt, không chỉ tìm được người, mà còn có thể khuyên giải Tề Hoài Văn để bố con họ gỡ bỏ khúc mắc.

Nhưng Lâm Kiều chỉ nói với thiếu niên: "Nếu không muốn thì đừng đi. Một lát nữa cô sẽ qua đó báo với ông ấy là em đã về rồi."

Thiếu niên khẽ ngạc nhiên, tổ trưởng Cao càng không thể ngờ.

Lâm Kiều lại như ở công trường lúc trước, vỗ nhẹ lên vai thiếu niên, "Về đi, trên đời này ngoài em ra, chẳng ai có thể bắt em tha thứ cho ông ấy."

Người khác đều bảo cậu hãy thông cảm, nói rằng bố cậu cũng không dễ dàng gì, chỉ có Lâm Kiều là bảo không ai có thể bắt cậu tha thứ...

Tề Hoài Văn mím môi, đột nhiên thay đổi ý định: "Em sẽ đi." Đôi mắt đào hoa của cậu nhìn Lâm Kiều, ánh mắt dần kiên định, "Em sẽ tự mình nói với ông ấy."

Mọi người nhanh chóng đến bệnh viện Quân Đội. Lúc này mặt trời đã lặn về Tây, vừa bước vào khu nội trú, Lâm Kiều liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen thuộc không thể lẫn vào đâu được.

"Tình hình thế nào rồi?"

"Không khả quan lắm, chủ yếu là do tâm trạng thất thường nên bị kích động."

Cô bước nhanh hơn vài bước, liếc mắt về phía ấy, thấy một người đàn ông đang quay lưng lại nói chuyện với bác sĩ. Vai rộng chân dài, dáng người cân đối dưới bộ quân phục làm tôn lên khung xương hoàn hảo.

Cô nhướng mày. Ồ, chẳng phải đây là ông chồng trên danh nghĩa và cả thực tế của cô, người đã đi mấy ngày nay sao?

Anh nói đi công tác xa, hóa ra là đến đây?

Nhận thấy bước chân của Lâm Kiều khựng lại, Tề Hoài Văn khẽ gọi: "Cô Lâm?"

Giọng cậu đã rất nhỏ, nhưng khả năng nghe của người đàn ông đó thật không tồi, ngay lập tức anh quay đầu lại, chạm phải ánh mắt đầy thú vị của Lâm Kiều.

Tại khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Quý Đạc cũng thoáng chững lại, trong khi Lâm Kiều chỉ giơ tay chào tự nhiên: "Trùng hợp quá nhỉ, đoàn trưởng Quý?"

Nhận được lời chào từ vợ mình, đoàn trưởng Quý: "..."

Không đợi anh nói gì, Lâm Kiều đã chỉ vào cầu thang: "Em lên trước đây." Rồi dẫn thiếu niên đi thẳng.

Cô vừa rời đi, Tô Chính hối hả bước đến từ phía sau: "Ông cụ Cố sao rồi?"

"Tình hình không khả quan."

Quý Đạc nhắc lại lời của bác sĩ, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, Tô Chính có cảm giác thực tế còn tệ hơn những gì Quý Đạc nói.

Tô Chính nghiêm mặt: "Cậu nói thật với tôi đi, tôi chịu được mà."

Anh ta lập tức bị Quý Đạc liếc nhìn một cách khó hiểu.

Tô Chính định hỏi tiếp, nhưng bước chân của Quý Đạc đột nhiên dừng lại trên cầu thang, mà lại không phải ở khu phòng bệnh cao cấp.

Đang thắc mắc, anh ta nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên trong hành lang, sắc mặt anh ta bỗng trở nên kỳ lạ, "Vợ cậu đấy à?"

"Ừ."

"Cô ấy vừa gặp cậu à?"

"Ừ."

"Đừng bảo là cậu chưa về nhà, cũng chưa nói gì với cô ấy mà đã đến đây luôn đấy?" Tô Chính chợt hiểu ra tại sao vẻ mặt Quý Đạc lại có chút không đúng.

Quả nhiên Quý Đạc nghe xong, bước chân đang bước trên cầu thang khẽ khựng lại một chút.

"Thế cô ấy có biết lần này cậu ra ngoài làm gì không?"

Tô Chính nhìn bạn mình với ánh mắt càng lúc càng kỳ lạ, thậm chí có phần đồng tình: "Quý Đạc, cậu xong rồi."