Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính

Chương 31: Bưu kiện




Thời điểm thập niên 80 mà lại chưa có xà phòng lỏng, Lâm Kiều thực sự không ngờ tới.

Thời điểm cô làm xà phòng, Quý Đạc cũng không nói gì, cô không khỏi nhìn về phía người đàn ông đó.

Gương mặt Quý Đạc không có biểu cảm gì, không rõ là anh có biết chuyện này hay không. Nhưng giờ không phải lúc hỏi, Lâm Kiều cũng không định hỏi thêm.

Diệp Mẫn Thục là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cười nói: "Xà phòng lỏng, chắc là nước xà phòng thôi chứ gì?" Bà ta nói với vẻ không mấy để tâm.

Xà phòng lỏng tất nhiên không phải là nước xà phòng. Trước hết, công thức của nó khác với xà phòng cứng, muốn làm được loại xà phòng lỏng như Lâm Kiều làm thậm chí còn khó hơn làm xà phòng cứng. Nhưng cô không muốn giải thích thêm, vì dù có giải thích, Diệp Mẫn Thục cũng chưa chắc chịu nghe.

Lâm Kiều chỉ nói với Từ Lệ cách sử dụng, "Loại này chủ yếu để rửa tay, gội đầu. Mẹ chỉ cần đổ ra một ít, thêm nước vào là tạo bọt rất nhanh."

Tất cả các chất tẩy rửa đều là sản phẩm của quá trình xà phòng hóa, tức là dầu và kiềm được trộn lại. Tỉ lệ pha trộn chỉ khác nhau.

Dù gọi là xà phòng lỏng, thực ra nó ít khi được dùng như xà phòng tắm rửa mà là tiền thân của dầu gội, sữa rửa tay và nước rửa chén. Sau khi có xà phòng lỏng, nó mới được điều chỉnh và cải tiến để tạo ra các sản phẩm tẩy rửa với công dụng khác nhau.

Vì nguyên liệu trong tay có hạn, Lâm Kiều chỉ có thể làm ra loại xà phòng lỏng cơ bản nhất.

Dù vậy, điều đó cũng khiến Từ Lệ rất vui mừng, "Con gái mẹ đúng là giỏi, cái gì cũng biết, giáo viên hóa học đúng là khác hẳn."

Bà lập tức lấy một bánh xà phòng đặt lên kệ bồn rửa mặt, rồi cất những thứ còn lại cùng chai xà phòng lỏng đi, "Để mẹ tìm cái chai nhỏ hơn để chia ra."

Rõ ràng điều này khiến bà vui hơn cả việc nhận được chiếc váy mới mà Diệp Mẫn Thục vừa tặng.

Khi phát hiện Quý Đạc cũng tặng bà một món quà, niềm vui càng không thể giấu nổi, dù món quà Quý Đạc tặng là một cặp kính lão, nhìn qua không có gì đặc biệt.

"Đúng là lấy vợ khác hẳn, biết thế mẹ đã bắt con lấy vợ sớm hơn rồi."

Nghĩ lại, bà thấy có gì đó không ổn, "Thôi, bắt con lấy vợ sớm, con cũng không chịu."

Vẫn thấy không đúng, "Lấy vợ sớm thì lúc đó Kiều Kiều còn chưa đủ tuổi."

Không chỉ chưa đủ tuổi, mà trước đây Lâm Kiều còn là người đã hứa hôn với Quý Trạch, nhưng chuyện đó không tiện nhắc đến. Tóm lại, Từ Lệ rất vui là được rồi.

Vừa nghĩ đến Quý Trạch, anh ta đã tới, vừa bước vào cửa đã cao giọng nói: "Chúc mừng sinh nhật bà nội, xem cháu tặng bà món gì này?"

"Chẳng phải bà bảo không cần mua gì sao?" Đây là câu Từ Lệ đã lặp lại không biết bao nhiêu lần hôm nay.

Quý Trạch chỉ cười, "Cháu không mua gì cả, không tốn một đồng nào, bà không tin thì xem đi." Anh ta mở cuốn sổ tay trong tay ra, hóa ra là những bài báo cắt dán.

Trang đầu tiên là bức ảnh của Từ Lệ khi còn trẻ, cũng không phải quá trẻ, nhìn khoảng tầm bốn mươi, tóc ngắn ngang vai, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời. Nhìn bối cảnh thì có lẽ là chụp ở trường học.

Phía sau còn vài tấm nữa, đều là bài báo liên quan đến Từ Lệ, một số có ảnh, một số không.

Cuối cùng là một bức ảnh chụp những tấm giấy khen, chắc là do Quý Trạch tự chụp, không rõ anh ta chụp lúc nào.

Từ Lệ vô thức đưa tay chạm vào, ánh mắt đầy hoài niệm. Quý Trạch trịnh trọng trao món quà vào tay bà, "Đây là cháu cắt từ những tờ báo cũ, coi như là chút kỷ niệm về sáu mươi năm cuộc đời của bà. Bà xem kỹ đi, cháu không tốn một đồng nào đâu."

Nhưng những tờ báo cũ từ bao nhiêu năm trước như thế, có dễ tìm được đâu?

Có vài bài báo được cắt ra khi anh ta chỉ mới vài tuổi, để thu thập từng tờ và làm thành cuốn sổ này, chắc chắn đã bỏ ra nhiều công sức mà không tiền bạc nào đo đếm được.

Nói về việc chọn quà hợp ý và làm người khác vui, mười Quý Đạc cũng không bằng đứa cháu trai lớn của anh. Từ Lệ rõ ràng rất xúc động, hai mắt ngấn lệ.

Lâm Kiều vô thức liếc nhìn Quý Đạc, nhưng phát hiện ánh mắt anh sâu thẳm nhìn về phía ông cụ. Còn ông cụ thì không để ý đến bên này, chỉ tỏ vẻ hài lòng khi nhìn cháu trai.

Điều này có liên quan đến ông cụ sao?

Lâm Kiều vừa nghĩ đến đây, Diệp Mẫn Thục đã cười nói: "Con bảo mà, thằng nhóc này bận bịu cả ngày không chịu về nhà, hóa ra là chuẩn bị cho bà nội đấy. Đứa trẻ nào được ai nuôi nấng thì thân thiết với người đó, con nhớ lần đầu tiên nó gọi "mẹ" là gọi theo chú hai gọi đấy."

Trẻ con làm sao phân biệt được ai là mẹ, ai là bà, Quý Đạc gọi mãi, Quý Trạch lúc đó đang tập nói nên học theo thôi.

Bà ta nói như vậy rõ ràng là muốn giúp con trai mình thể hiện một chút, thể hiện sự gần gũi. Nhưng trong lời nói có chút vị đắng, có lẽ chính bà ta cũng không nhận ra.

Lâm Kiều ngay lập tức nhớ lại chuyện lần trước ở bàn ăn, cũng không rõ đối phương bận tâm như thế, liệu con trai bà ta có biết không. Nhưng hôm nay Diệp Mẫn Thục rõ ràng rất biết điều, chỉ nói vài câu rồi liếc nhìn Quý Quân, không dám nói thêm nữa.

Từ khi bà ta tung tin đồn về Quý Đạc và Lâm Kiều, Quý Quân tức giận đến mức nửa tháng không về nhà, như thể đã thông suốt điều gì đó. Chỉ cần bà ta làm điều gì sai, ông ta sẽ về ở lại cơ quan, hoặc chủ động xin đi công tác, mỗi lần ra ngoài là vài ngày không quay lại.

Lần này ông ta ta đã không về nhà hơn nửa tháng, may mà vừa mới được thăng chức, có thể lấy đó làm lý do để tránh ở nhà lâu hơn nữa, nếu không thì cũng không biết phải giải thích ra sao.

Diệp Mẫn Thục muốn mượn dịp sinh nhật Từ Lệ để làm hòa với chồng, nên tự nhiên không dám đối mặt. Từ Lệ thì rất vui vẻ, cũng không bận tâm bà ta nói gì, ôm lấy cháu trai, "Bà rất thích, lần sau đừng phiền phức như vậy nữa, bà biết cháu có lòng là được rồi."

"Đợi bà sống đến trăm tuổi, cháu lại phiền bà tiếp!" Quý Trạch nói ngọt.

Ông cụ Quý từ đầu đến giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát, thấy mọi người nói xong thì lên tiếng, "Ăn cơm thôi, tôi thấy Quý Linh đói rồi."

Thực ra Quý Linh nào có đói, nhiều chuyện một khi đã biết rồi thì sẽ dần quen. Cô bé cũng hiểu rằng mỗi khi bố rời nhà, chắc chắn là vì mẹ lại làm bố giận. Dù sao thì bố rất hiền, lúc cô bé còn nhỏ cưỡi lên cổ bố kéo tóc, đập vỡ cái ấm trà bố yêu thích nhất mà bố cũng không giận.

Chuyện người lớn trẻ con không tiện xen vào, có lúc ở nhà không chịu nổi, cô bé lại chạy đến đây, bị bà nội cho ăn đến mặt càng tròn hơn.

Khi ông cụ lên tiếng, cô bé đang gặm một cái bánh quy, nghe vậy liền giấu cái tay nhỏ bé đầy dầu mỡ ra sau lưng, gật đầu, "Đúng đúng, con đói rồi."

Quan trọng là tay thì giấu đi, nhưng mảnh vụn bánh quy dính ở khóe miệng lại không giấu được, Lâm Kiều nhìn thấy liền không nhịn được mà bật cười.

Cả nhà vui vẻ ngồi ăn cơm cùng nhau, sau bữa ăn, Lâm Kiều dúi hai bánh xà phòng được gói bằng giấy sáp vào tay cô bé, "Này, thím tặng cháu đó."

"Thật ạ?" Mắt Quý Linh sáng bừng lên.

"Giả đấy," Lâm Kiều chìa tay ra, "Vậy cháu trả lại đây, thím không muốn tặng nữa."

"Thế thì không được, đã tặng rồi là của cháu!" Quý Linh ôm chặt lấy đồ rồi chạy đi.  Edit: FB Frenalis

Nhìn thấy đuôi tóc tết của cô bé đung đưa khi chạy, Lâm Kiều mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Từ Lệ để nói chuyện với bà. Cô và Quý Đạc dự định tối nay sẽ ngủ lại đây một đêm, sáng mai dậy sớm trở về, Quý Trạch muốn đi cùng xe với họ về khu quân đội nên cũng sẽ ở lại đây một đêm.

Buổi tối khi về phòng, Quý Đạc bất ngờ hỏi: "Em thích con gái à?"

Lâm Kiều sững lại một chút rồi mới hiểu ra anh đang nói về Quý Linh, "Ai mà không thích chứ? Quý Linh dễ thương thế cơ mà."

Hai đứa con của Diệp Mẫn Thục đều không giống bà ta lắm, một đứa thì cởi mở hoạt bát, một đứa thì thông minh lanh lợi. Diệp Mẫn Thục giấu kín sự khéo léo và toan tính của mình dưới vẻ dịu dàng, còn trong mắt Quý Linh, mọi thứ đều rất trong sáng, dù là với người hay việc gì, cô bé luôn mang theo lòng tốt bản năng.

Quý Đạc không nói thêm gì, cầm lấy bưu kiện mà Từ Lệ đã đặt trên bàn làm việc.

Gói đồ chỉ to cỡ một gang tay, được bọc kín đến ba lớp, không biết Quý Nghiên từ nước ngoài gửi cái gì mà phải tốn công như vậy.

Lâm Kiều đứng bên nhìn chồng bóc gói đồ, vừa trò chuyện về việc lúc nãy, "Không có ai bán xà phòng lỏng à?"

"Không biết." Quý Đạc đang bận rộn với việc trước mắt, không ngẩng đầu lên.

Điều này khiến Lâm Kiều có chút bất ngờ, "Không biết?" Cô suy nghĩ một lúc rồi thấy cũng không quá khó hiểu.  Thực ra, những thứ sinh hoạt này thường là phụ nữ quan tâm hơn. Quý Đạc đã ở trong quân ngũ nhiều năm, xung quanh toàn những người đàn ông thô kệch, một cục xà phòng có thể dùng để rửa toàn thân, dùng xà phòng thơm thôi cũng đã là điều chú ý rồi, không biết cũng là bình thường.

Lúc nào có thời gian cô sẽ hỏi Từ Lệ, hoặc có thể hỏi dì Trương, dì ấy chắc chắn rành về những chuyện này.

Nhưng khi nghe Lâm Kiều hỏi, Quý Đạc vẫn nhận ra điều gì đó, đặt kéo xuống, nghiêng đầu nhìn cô, "Em học từ ai vậy?"

Kiếp trước trên mạng có đầy công thức, huống chi cô cũng từng học qua về mảng này. Nhưng những điều này không thể nói ra. Lúc này, nếu sản phẩm chưa được bán trên thị trường, câu trả lời của cô càng phải cẩn trọng.

Lâm Kiều tỏ ra không chút hoang mang, "Xà phòng cục là em học từ người khác, còn xà phòng dạng lỏng là em tự điều chỉnh. Xà phòng cục để tắm rửa bất tiện quá."

Công thức xà phòng cục thì đơn giản, ở huyện họ có một xưởng nhỏ sản xuất loại xà phòng dạng cục, bán ra ngoài với giá bốn xu một cục. Muốn tìm hiểu cũng không khó lắm. Cái khó là nguyên liệu, là cách làm sao để biến xà phòng cục thành xà phòng lỏng.

Lâm Kiều tỏ ra thản nhiên, Quý Đạc cũng không thấy biểu hiện gì khác lạ trên gương mặt cô, cúi đầu tiếp tục tháo gói hàng, chẳng biết là anh có tin hay không.

Đến lúc này thì không nên nói thêm nữa, càng giải thích lại càng có vẻ thiếu tự tin.

Lâm Kiều cũng hướng ánh mắt về phía gói hàng, rồi nhìn thấy anh lấy ra một thứ... ừm...

Cô nhanh chóng bước tới, cầm lấy món đồ, không chỉ cầm món đó mà còn giành lấy luôn cả gói hàng. "Để em mở cho."

Quý Đạc còn giơ tay cầm món đồ giữa chừng, không khỏi liếc nhìn cô, "Là gì thế?"

"Đồ phụ nữ."

Lâm Kiều thật sự không ngờ, mấy thứ "tốt" mà Quý Nghiên nhắc tới mấy lần lại chính là nội y. Hơn nữa, cô ấy còn gửi không chỉ một cái, có loại có đệm mút, có loại mỏng không đệm, thậm chí còn có cả áo lót thể thao, chỉ là cách xuất hiện hơi... kỳ cục.

Cô quyết định phớt lờ hình ảnh chiếc áo lót màu hồng nhạt vừa được móc trên ngón tay dài của Quý Đạc. Sau đó, cô vội vàng lục thêm vài gói khác từ dưới lớp nội y ra.

Lần này Lâm Kiều bật cười, như trút được gánh nặng, vì đó chính là những gói băng vệ sinh mà cách đây không lâu cô còn nghĩ tới.

Có lẽ sợ cô không biết cách dùng, Quý Nghiên còn cẩn thận nhét kèm một mẩu giấy hướng dẫn. Lâm Kiều cầm lên nhìn, chẳng khác gì những loại sau này. "Chị Nghiên đúng là người tốt."

Cô không ngần ngại trao cho Quý Nghiên danh hiệu "người tốt", rồi chuẩn bị cất đồ đi, thì từ dưới đáy gói hàng rơi ra một chiếc hộp nhỏ, lăn ngay đến chân Quý Đạc.

Chiếc hộp không lớn, trên đó chi chít chữ nước ngoài, trông giống như hộp thuốc gì đó.

Quý Đạc cúi người nhặt lên, chỉ liếc qua một cái, sắc mặt đã trầm xuống. Lâm Kiều nhìn theo, thậm chí còn thấy quai hàm của anh siết lại như thể đang cười lạnh.

"Sao vậy?" Cô không khỏi tò mò.

"Không có gì, có người lo chuyện bao đồng thôi." Quý Đạc xé rách giấy dán ngoài hộp, tiện tay bóp bẹp luôn chiếc hộp, thấy Lâm Kiều còn đang nhìn mình, ánh mắt anh lại lướt qua đống nội y cô vừa cất vào gói hàng. "Mặc ở đâu?"

Không biết có phải do hai người đã có những tiếp xúc thân mật hay không, mà Lâm Kiều vô tình cảm nhận được chút gì đó không đứng đắn trong giọng điệu nghiêm túc của anh.

Cô không cất đồ nữa, ngược lại còn nhướng mày về phía anh, "Anh đoán xem."

Có lẽ cô không biết rằng, khi cô ngẩng cằm nhẹ nhàng liếc nhìn anh bằng hàng mi cong, lại có chút gì đó quyến rũ. Quý Đạc theo phản xạ nghiêng đầu đi, nhưng rồi rất nhanh quay lại với vẻ mặt nhăn nhó, "Mặc vào xem."

Một bên thì nhíu mày nghiêm túc, bên kia lại yêu cầu cô mặc thử cho anh xem...

Lâm Kiều thầm nghĩ, đúng là bản chất của con người này không thể coi là đứng đắn. Ban ngày thì nghiêm chỉnh như một ông cán bộ, còn đến đêm, tắt đèn cái là như hóa thành con sói. Thử hỏi làm sao mà đàng hoàng cho nổi?

Cũng may cô chẳng phải kiểu người cứng nhắc gì, liền cầm một chiếc áo lót lên đặt trước ngực mình, "Anh thấy cái này đẹp không?" rồi lại cầm cái khác lên, "Hay là cái này đẹp hơn?"

Dù trước đó chỉ mới mơ hồ đoán được, nhưng khi Lâm Kiều làm động tác so sánh như vậy, Quý Đạc liền hiểu ngay đó là đồ mặc ở đâu.

Huống hồ, cô còn mỉm cười dịu dàng, liếc mắt đầy ẩn ý. Ánh mắt của người đàn ông bỗng trở nên sâu thẳm hơn, bàn tay vô thức vuốt ve chiếc hộp giấy trong tay. "Để anh đi khóa cửa."

"Khóa cửa làm gì? Định bắt em thay đồ ngay bây giờ à?"

Quý Đạc không trả lời, nhưng ánh mắt của anh thì cho thấy rõ đó chính xác là điều anh muốn.

Lâm Kiều bật cười, ném mấy chiếc áo lót trở lại vào bưu kiện, "Em không dám đâu, mà anh cũng chẳng mang đồ đâu nhỉ."

Nghĩ lại thấy buồn cười, cô xuyên không về đây mà không biết gì thì cũng thôi, còn Quý Đạc sinh ra và lớn lên ở thời này mà cũng không chịu hỏi rõ ràng. Đến khi phát hiện ra đồ không đủ dùng, anh lại phải tới cơ quan kế hoạch hóa gia đình để hỏi, và người ta bảo rằng những thứ này là đồ dùng nhiều lần, cần phải giặt lại.

Thế là bọn họ vô tình lãng phí mất năm cái, mà đường đường là đoàn trưởng Quý cũng không thể lục thùng rác để tìm lại.

Hôm nay về đây chúc mừng sinh nhật Từ Lệ, chẳng ai nghĩ tới chuyện đó, nên cũng không mang theo gì. Lâm Kiều chỉ đơn giản muốn trêu đùa anh mà thôi.

Quả nhiên, những người ngoài mặt trông có vẻ nghiêm túc lại là thú vị nhất. Chứ nếu là mấy người suốt ngày nói những câu ba hoa thì chỉ cần cô liếc mắt một cái, họ đã có thể bày tỏ hết cả chục lần rồi, chắc chắn cô không chịu nổi.

Càng nghĩ cô càng buồn cười, còn chưa kịp thu dọn hết đống đồ, thì bất ngờ bị ai đó ôm ngang eo từ phía sau. Cô còn chưa kịp phản ứng, thì người đàn ông đã nhanh chóng xoay cô lại, đặt lên bàn làm việc, hơi thở của anh sát ngay bên tai.

"Em cố tình đúng không?" Anh không hỏi mà khẳng định luôn.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Hai chân của Lâm Kiều bị anh dùng đầu gối tách ra, đùi trong khẽ cọ vào eo anh, khiến cô rơi vào một tư thế vô cùng nguy hiểm. Bàn tay của người đàn ông còn giữ chặt hai bên bàn, dù cô có cố lùi về phía sau cũng không thoát khỏi vòng tay của anh, anh cúi xuống nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm từ trên cao.

"Em cố tình," anh chậm rãi lặp lại, như một lời tuyên án.

Lâm Kiều không nghĩ tới anh không nói lời cợt nhả, mà trực tiếp làm hành động táo bạo.

"Bên ngoài có tiếng bước chân, có phải ai đó đang tới không?" Cô cố gắng đánh lạc hướng, dùng chiến thuật dương đông kích tây, lập tức hạ giọng xuống.

Nhưng người đàn ông không mắc bẫy, ngược lại còn siết chặt vòng tay ôm eo cô, kéo cô trở lại gần hơn, "Tai anh đã được huấn luyện mà."

Lần kéo này khiến Lâm Kiều không kìm được đà, đâm thẳng vào người anh. Cảm giác mềm mại va chạm với sự cứng cỏi, như một vụ "tai nạn giao thông" mà chỉ có cô chịu thiệt. Bên cứng rắn không chỉ không bị tổn thương, mà còn càng mạnh mẽ hơn, sẵn sàng tấn công dữ dội hơn.

Người đàn ông dường như cũng nhận ra điều đó, ánh mắt trở nên càng tối hơn, siết chặt vòng tay ôm cô.

Lâm Kiều bây giờ thật sự không dám động đậy, chỉ cứng đầu nói tiếp, "Em nói thật đấy, có người đang đến thật mà."

Không biết câu nói trước của anh có phải là để dọa cô hay không, nhưng sau khi ngừng lại một chút, anh thật sự buông cô ra. Lâm Kiều vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, "Thằng hai, con ngủ chưa?"

Thật sự có người đến?!

Lâm Kiều vội vàng trượt khỏi bàn, nhặt đống đồ mà cả hai vừa làm rối tung lên rồi nhét hết vào ngăn tủ dưới bàn.

Vừa dọn xong, Quý Đạc cũng nhanh chóng trở lại vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp như thường lệ, "Vẫn chưa ạ."

Biểu cảm này thực sự rất giỏi trong việc che giấu. Anh không nói, cô không nói, thì ai biết vừa rồi hai người đã ở trong tư thế như thế nào?

Từ Lệ bên ngoài rõ ràng không biết gì, nghe thấy vậy liền đẩy cửa bước vào, "Bố con có chuyện muốn gặp con, bảo con tới thư phòng một chút."

Giờ này còn gọi đến thư phòng?

Lâm Kiều nhìn thấy nét căng thẳng nơi quai hàm của người đàn ông, nhưng anh vẫn không tỏ vẻ ngạc nhiên, "Được, con sẽ qua ngay."

"Ngay bây giờ, bố con đang đợi ở thư phòng đấy," Từ Lệ vẫn định nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy Lâm Kiều trong phòng, bà dừng lại, "Thôi, con nhanh lên nhé."

Bà đóng cửa lại, Quý Đạc liền quay lại, hôn nhanh lên môi Lâm Kiều một cái, "Đợi anh nhé." Xong rồi chỉnh lại quần áo, bước ra ngoài.

Đợi, đợi cái gì cơ? Đợi anh quay lại tiếp tục à?

Lâm Kiều lấy lại đống đồ vừa nhét vội vào tủ, sắp xếp lại cẩn thận từng thứ.

Quý Nghiên đúng là người tốt, với tần suất kinh nguyệt như trước của cô, chỗ băng vệ sinh này đủ dùng cả năm trời. Cô ấy còn dặn cô thử xem, không hợp thì đổi loại khác.

Còn mấy cái áo lót nữa, chắc Quý Nghiên trước đó không biết rõ số đo của cô nên mới mua nhiều cỡ khác nhau.

Sau khi thu dọn xong, ánh mắt của Lâm Kiều vô tình lướt qua cái gương trên bàn, đột nhiên sững lại.

Ánh sáng trong phòng không quá sáng, nhưng không thể che đi vẻ đẹp đỏ hồng trên gương mặt cô. Không biết có phải do góc nhìn hay không, nhưng đuôi mắt nhếch lên còn thoáng hiện chút đỏ ửng, toát ra vẻ quyến rũ. Mọi chuyện đã qua được một lúc, vậy mà nếu Từ Lệ vừa nãy nhìn thấy cô trong bộ dáng này...

Cơ thể này sao vậy? Chỉ cần một chút kích động mà đã thay đổi rõ ràng như thế sao?

Từ Lệ thực sự đã nhìn thấy, nên mới vội vã đóng cửa lại. Khi vừa ra khỏi phòng, bà liền thấp giọng nhắc nhở con trai, "Không phải mẹ đã dặn con cẩn thận rồi sao? Kiều Kiều còn nhỏ mà."

Quý Đạc nghe vậy, bỗng dưng liếc nhìn mẹ một cái, "Cũng không nhỏ đâu ạ."

Tuy rằng lúc mở đèn không nhìn kỹ, nhưng từ độ lớn mà bàn tay anh đo được, hay từ cảm giác mềm mại khi hai người chạm vào nhau, Lâm Kiều tuyệt đối không phải là nhỏ. Cô có dáng người đầy đặn, chỉ cần có thêm chút thịt, chỗ nào cần đầy đặn sẽ đầy đặn ngay.

Từ Lệ không nhận ra ẩn ý trong câu nói của con trai, vẫn nghiêm túc nói tiếp, "Mới mười chín tuổi mà con bảo là không nhỏ à? Mẹ nghe nói luật Hôn Nhân sắp được sửa đổi, sau này nam phải đủ 22 tuổi, nữ phải đủ 20 tuổi mới được kết hôn."

Quả thật có đề xuất thay đổi này đã từ lâu, vì trước đây luật định nữ 18, nam 20 tuổi là thời kỳ quốc gia mới thành lập, cần tăng dân số.

Sau khi dân số tăng quá nhanh, đặc biệt trong giai đoạn bùng nổ từ năm 1963 đến 1972, dân số dần trở thành gánh nặng cho quốc gia. Lương thực không đủ ăn, ở thành phố cũng không có đủ việc làm, do đó mới khuyến khích thanh niên lên đường đến những vùng nông thôn rộng lớn hơn, và từ đó cũng bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình.

Để giảm bớt gánh nặng dân số, tuổi kết hôn hợp pháp chắc chắn phải được nâng cao, nên khi nghe điều này, Quý Đạc không hề cảm thấy bất ngờ.

Nhìn thấy thư phòng đã ở ngay trước mắt, anh đẩy cửa bước vào. Vừa ngước lên đã nhìn thấy ông cụ đang ngồi sau bàn, đối diện là Quý Trạch đứng thẳng. Không khí không đến mức căng thẳng, nhưng rõ ràng trước khi anh vào cả hai đều im lặng, mà Quý Trạch còn mang dáng vẻ như đang chờ để bị trách phạt. Anh quay đầu nhìn mẹ mình, thấy Từ Lệ ra hiệu bằng tay: "Các con nói chuyện đi, mẹ chịu không nổi nữa." Rồi bà quay về nhà chính, tiện tay đóng cửa lại.

"Ngồi đi." Ông cụ nhìn chiếc ghế bên tường.

Quý Đạc chỉnh lại gấu quần rồi ngồi xuống. Bên kia, ông cụ đã đi thẳng vào vấn đề, "Thằng nhóc này muốn ra ngoài kinh doanh, con biết chưa?"

Không những biết, mà Quý Đạc còn biết Quý Trạch đã tốn rất nhiều công sức chuẩn bị quà sinh nhật cho Từ Lệ, lại còn thay đổi hoàn toàn cách đối xử với Lâm Kiều. Thậm chí, nó còn chủ động đề nghị sáng mai đi cùng xe với anh về đơn vị, và muốn ở lại nhà cũ một đêm, chỉ để tìm cơ hội hôm nay xin phép ông nội.

Anh không giấu diếm, "Con có nghe qua một chút."

Ông cụ lại quay sang nhìn cháu trai, "Vậy ra từ lâu cháu đã có ý định này, chỉ đợi hôm nay để nói với ông?"

"Không hẳn là chờ đến hôm nay, trước đó cháu đã muốn thưa với ông, nhưng ông lại bệnh và phải nhập viện, còn... cháu thật sự chưa tìm được cơ hội."

Còn gì nữa, không cần nói thì ông cụ cũng hiểu.

Ông cụ xoa nhẹ tay vịn của ghế, "cháu sợ ông vì chuyện của Kiều Kiều mà giận cháu, không chịu đồng ý, nên mới chuẩn bị quà cho bà nội?"

Câu nói này nghe bình thường, nhưng ánh mắt của ông cụ khi nhìn Quý Trạch đã chuyển từ hài lòng lúc tối thành dò xét và đánh giá.

Có lòng riêng cũng không sao, nhưng nếu lòng riêng ấy lợi dụng cả tình cảm gia đình để đạt được mục đích, ông cần phải xem lại phẩm chất của đứa cháu này.

Quý Trạch không ngu, vừa nghe đã hiểu, khuôn mặt lập tức lộ chút oan ức, "Cháu đã chuẩn bị từ sau Tết rồi, còn nhờ Vu Tấn và Trần Vệ Quốc giúp cháu thu thập bài báo. Nếu ông không tin, có thể hỏi họ. Cháu chỉ nghĩ bà nội năm nay tròn sáu mươi, nên muốn tặng bà một món quà đặc biệt."

Nếu anh ta thực sự đã nhờ người thu thập báo, thì chỉ cần hỏi một chút là rõ ngay, khó mà nói dối được.

Ông cụ giãn bớt sắc mặt, nhưng vẫn nghiêm nghị, "Công việc của cháu ở đâu không suôn sẻ? Có thể nói với gia đình, ông và chú nhỏ của cháu đều có thể giúp cháu nghĩ cách. Nếu thực sự không muốn ở lại quân đội nữa, cũng có thể về làm việc ở địa phương. Sao tự nhiên lại muốn làm kinh doanh?"

"Ông có muốn nghe sự thật không?" Quý Trạch nhìn ông cụ.

Ông cụ không nói gì, ánh mắt Quý Trạch dần cụp xuống, lộ ra chút cay đắng, "Thật ra chỗ nào cháu cũng thấy không thoải mái. Nếu thể hiện kém đi một chút, dù chỉ là bình thường, người ta cũng nói cháu không bằng chú nhỏ. Còn nếu cố gắng nổi bật hơn, họ lại bảo cháu là cháu của chú, chuyện đó là hiển nhiên."

Quý Đạc như một ngọn núi cao đứng chắn trước mặt Quý Trạch, cho dù anh ta có cố gắng đến đâu cũng không thể vượt qua.

"Dù đi đến đâu, người ta cũng chỉ gọi cháu là cháu của Quý Xuân Minh, cháu của Quý Đạc. Thậm chí, vì tên cháu giống với chú, nên chỗ nào cũng bị so sánh với chú."

Thực ra, khi Quý Trạch nhập ngũ, gia đình đã mặc định anh ta như Quý Đạc, bị đưa ra xa để rèn luyện vài năm, đợi đến khi có chút thành tích rồi mới điều về. Nhưng Diệp Mẫn Thục không nỡ xa con trai, còn Quý Quân thì lưỡng lự, thành ra anh ta mới được sắp xếp vào cùng đơn vị với Quý Đạc.

Không ngờ, anh ta không chỉ được về nhà thường xuyên mà còn bị đè nén đến mức không thở nổi.

"Bảo cháu không có chí tiến thủ cũng được, bảo cháu không chịu nổi áp lực cũng không sao, dù gì cháu cũng không muốn suốt ngày bị đem ra so sánh."

Nói xong, Quý Trạch lại bình thản, "Còn nữa, có chú nhỏ đứng trước, dù cháu có cố gắng đến đâu cũng không thể vượt qua. Thà đổi một con đường khác. Đúng lúc bây giờ là thời kỳ mở cửa, nhà nước ủng hộ cá nhân kinh doanh, có khi cháu hợp với việc này hơn."

Ông cụ hồi đó chỉ lo đánh thắng trận và sống sót, còn Quý Đạc từ nhỏ chưa bao giờ bị ai vượt mặt trong bất cứ việc gì, nên chẳng ai nghĩ rằng Quý Trạch lại chịu áp lực và có lòng tự trọng lớn như vậy.

Nhưng khi anh ta nói điều này, trên mặt đã không còn vẻ cay đắng hay chán nản, mà lại có chút kỳ vọng, giống như khi mới nhập ngũ.

Lúc mới nhập ngũ, anh ta cũng từng vỗ ngực nói rằng sẽ đi lại con đường mà ông nội đã trải qua, và sẽ làm tốt hơn chú nhỏ.

Ông cụ im lặng, còn Quý Đạc dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Quý Trạch, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén, "Nếu cháu chỉ muốn làm kinh doanh, thì cứ làm trước rồi sau đó đến xin lỗi ông nội. Việc gì phải xin phép trước? Không phải chỉ để nhờ ông nội nói giúp với mẹ cháu đừng ngăn cản sao?"