Lâm Kiều luôn biết rằng Quý Đạc rất cao, nhưng cô không ngờ rằng khi đứng cạnh anh, sự chênh lệch về vóc dáng giữa hai người lại khiến cô khó mà kháng cự được như vậy.
Thời tiết nóng nực. Cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bằng cotton, bàn tay lớn bỏng rẫy của anh vừa chạm vào eo cô, một cảm giác rùng mình đã lan tỏa khắp người. Khi một tay của anh nắm lấy eo cô, tay kia cũng chụp lấy gáy cô, Lâm Kiều chỉ còn cách ngẩng đầu đón nhận nụ hôn mạnh mẽ và đầy áp đảo.
Điều làm cô bối rối nhất là, không biết có phải do dư âm của hormone trong kỳ sinh lý hay không, nhưng cô lại không hề thấy khó chịu.
Khi anh hôn tới, cô không cảm nhận gì. Khi bàn tay to của anh không ngần ngại chạm vào làn da ở eo cô, cô cũng không có phản ứng. Trong khoảnh khắc giữa những lần hít thở, cô thậm chí còn thở hổn hển một chút.
Chính vì hơi thở ngắt quãng đó mà nụ hôn càng trở nên mãnh liệt, cuồng nhiệt hơn.
Quạt trần trên đầu quay vù vù, mang đến chút gió mát cùng với tiếng ồn nhè nhẹ, nhưng cũng không át được tiếng nước nhỏ giọt trong bóng tối.
Không có sự rụt rè, không có quá trình từ từ, ngay từ đầu anh đã mang đến cho cô sự kích thích mãnh liệt nhất.
Lâm Kiều cảm thấy cả cơ thể nóng bừng lên, nơi nào bàn tay anh lướt qua, lửa như lan đến đó. Trong mái tóc của Quý Đạc vẫn còn vương mùi xà phòng, anh dễ dàng dùng đầu gối đẩy cô ra. Làn da chạm vào nhau trong tích tắc, hơi thở hai người càng quấn quýt, dồn dập hơn.
Nhận ra sự hiện diện không thể bỏ qua của một điều gì đó, ý thức của cô dần tỉnh lại, đưa tay đẩy anh ra.
Nhưng cú đẩy đó rõ ràng không có lực, anh dường như nghĩ rằng cô đang cảm thấy anh quá nặng, nên lập tức xoay người bế cô lên, để cô ngồi trên hông anh, rồi tiếp tục hôn cô.
Cho đến khi ngón tay anh chạm đến rìa của một mảnh vải, Quý Đạc mới buông cô ra, giọng khàn khàn, "Nếu bây giờ em không phản đối, tôi sẽ tiếp tục."
Lâm Kiều vừa định nói gì đó thì ngón tay đang áp lên ngực anh bỗng co chặt, cô bật ra một tiếng hừ khẽ.
Anh hỏi cô có phản đối không, nhưng có cho cô thời gian để phản đối đâu!
Người đàn ông này trông thì nghiêm túc đàng hoàng, nhưng sao trong chuyện này lại không hề có chút nguyên tắc nào thế? Đúng như lão Chu nói, toàn một bụng mưu mẹo!
Đến khi đối phương sờ đến chỗ phía dưới, Lâm Kiều cuối cùng cũng kịp nắm lấy tay anh, ánh mắt mê mang, "Anh... anh có áo mưa không?"
Hơi thở của anh thoáng khựng lại, "Không phải vừa mới sạch sẽ sao?"
Lâm Kiều lấy lại được chút tỉnh táo từ câu nói đó, "Nhưng vẫn có khả năng mang thai."
Sau khi đi khám, bác sĩ đã dặn dò, Từ Lệ cũng đã gọi điện nhắc nhở Quý Đạc rằng tạm thời cô chưa thích hợp để có con.
Câu nói vừa dứt, cả căn phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạt trần trên đầu và hơi thở không đều của cả hai.
Một hồi lâu, anh đột nhiên hôn mạnh lên môi cô một cái.
Lâm Kiều còn tưởng rằng anh sẽ làm bừa, nhưng không ngờ anh lại thả cô ra, "Ngủ đi."
Ngủ? Cô cứ nằm trên người anh mà ngủ thế này?
Lâm Kiều cảm thấy không đến mức đó, cô cẩn thận tránh xa phần đang vô cùng "phấn chấn" của anh, lật người nằm về chỗ của mình.
Nhưng khi đã nằm xuống rồi, ý thức tỉnh táo lại, hàng loạt câu hỏi cũng ập đến khiến cô không thể nào chợp mắt được.
Câu hỏi đầu tiên, nam chính trong truyện không phải vẫn luôn thủ thân như ngọc, chỉ chờ đem trinh tiết làm của hồi môn tốt nhất cho nữ chính sao?
Vậy mà cũng có thể dễ dàng cho cô như thế? Anh không muốn làm nam chính trên Tấn Giang nữa à?
Câu hỏi thứ hai, trong thời khắc quan trọng vừa rồi, điều cô nói lại là anh không có áo mưa, chứ không phải từ chối...
Lâm Kiều không muốn thừa nhận, nhưng cô vốn không tự lừa dối mình. Thực sự là cô cũng thèm khát cơ thể của anh.
Nói thật, một người đàn ông vừa hợp gu thẩm mỹ như thế, ngày ngày nằm bên cạnh cô, nếu không chắc chắn anh là nam chính, cô làm sao có thể giữ mình bình tĩnh được chứ?
Vậy nên khi miếng thịt ngon đã dâng đến miệng rồi, cô nên ăn hay không ăn đây?
Lâm Kiều không kìm được mà lăn qua lăn lại, định lật người lần nữa thì nghe thấy giọng khàn khàn của anh bên tai, "Vẫn khó chịu à?"
Cô ngớ người, rất nhanh liền hiểu ra anh đang nói đến điều gì, dù gì anh cũng đã chạm vào hết rồi.
Nhưng trước khi cô kịp giải thích, bàn tay to lớn của anh đã chạm đến lần nữa...
Mười mấy phút sau, Quý Đạc bật đèn trong phòng ngủ, rút ra một điếu thuốc rồi ngậm trên môi.
Chiếc quần lính được anh mặc tạm, không thắt dây lưng, áo sơ mi cũng để mở hoàn toàn lộ rõ cơ bắp săn chắc ở vùng ngực và bụng, anh tựa hờ vào cái bàn cạnh giường.
Bộ dạng này còn tuềnh toàng hơn cả đứa cháu Quý Trạch của anh, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh anh thể hiện thường ngày, động tác nghiêng đầu châm thuốc thậm chí còn lộ ra chút phong trần.
Cũng trùng khớp với cảm giác mạnh mẽ và nguy hiểm anh mang lại trong bóng tối vừa rồi. Ít nhất thì trước hôm nay, Lâm Kiều chưa bao giờ nghĩ rằng anh có một mặt như vậy.
Không, thực ra cũng không phải chưa từng nghĩ đến...
Lần trước trong bệnh viện, người đàn ông ấy ướt sũng toàn thân, khi đứng ngoài hành lang hút thuốc cũng đã bộc lộ chút gì đó bất cần, khác hẳn vẻ ngoài thường ngày của anh. Chỉ là khi đó cô nghĩ đó là do mưa.
Thấy Lâm Kiều nhìn qua, anh cúi xuống liếc nhìn ngón tay mình, "Tôi xuống dưới rửa tay."
Cơ thể vừa dịu lại của Lâm Kiều bỗng chốc lại nóng lên, nhưng thật lòng mà nói, cảm giác này không tệ chút nào. Dù gì thì anh cũng rất tận tâm, lại vô cùng kiên nhẫn. Edit: FB Frenalis
Chẳng bao lâu sau, Quý Đạc quay trở lại, tay anh cầm một cái chậu nước, trên thành chậu còn vắt một cái khăn.
Anh ngậm điếu thuốc trên môi, vắt khô cái khăn rồi đưa cho cô, "Lau đi." Còn bản thân anh đứng bên cạnh giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra hành lang.
Lâm Kiều vừa trải qua cao trào, ý thức vẫn còn mơ màng, buột miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Chắc phải lắp thêm cái ống nước trên lầu." Ngón tay đang kẹp thuốc của anh chỉ ra ngoài cửa sổ.
Trong tình cảnh như thế này, vừa kết thúc xong mà anh lại nói về việc lắp ống nước, thì lý do chẳng cần nói cũng rõ.
Xem ra anh đã quyết định không giữ mình nữa rồi, Lâm Kiều áp cái khăn ướt lên mặt, "Anh xác định là muốn ngủ thật chứ?"
Cô sợ anh sau này sẽ hối hận, nhưng anh lại chỉ chú ý đến sắc hồng còn vương trên cơ thể cô, đôi mắt phượng quyến rũ khẽ run lên khi cô rùng mình vì kích động lúc nãy. Không kìm được, anh nhai mạnh đầu điếu thuốc, "Vợ lão tử cưới hỏi đàng hoàng, tại sao lại không ngủ chứ?"
Câu "lão tử" này nghe ra thực sự có chút khí chất của người lính từng trải qua thực địa, khiến anh càng thêm phần áp đảo.
Khi thấy ánh mắt của anh dừng lại trên người mình, Lâm Kiều cảm thấy đầu lưỡi vẫn còn tê dại. Không giống như trước đây, khi cảm xúc bị kìm nén quá mức khiến cô liên tưởng đến người lớn tuổi, đến bố mình, nhưng lại chẳng bao giờ nghĩ tới chồng hay bạn trai.
Vậy thì hay quá, miếng thịt ngon lành thế này đã đưa đến tận miệng, lại còn hợp pháp, cô cảm thấy mình có lý do gì mà không ăn cơ chứ.
Còn nữ chính ư? Người còn chưa xuất hiện, anh còn chẳng quan tâm mình có phải nam chính hay không, vậy cô bận tâm gì nữa? Chẳng lẽ cô lại để dành cho người khác?
Lâm Kiều nhanh chóng nghĩ thông suốt, chẳng còn bận tâm nữa, cơn buồn ngủ cũng ập tới ngay sau đó.
Cô đưa cái khăn cho người đàn ông, "Em buồn ngủ rồi, anh tự lo liệu đi." Nói xong, cô nằm xuống gối và ngủ ngay.
Câu "tự lo liệu" này lộ rõ bản chất dùng xong rồi bỏ của cô.
Nhưng Quý Đạc cũng không vội. Anh liếc nhìn cô, sau đó dập điếu thuốc trong gạt tàn, lau người và tắt đèn đi ngủ.
*****
Sáng hôm sau, khi Lâm Kiều chải tóc trước gương, cô mới nhận ra trên cổ mình có hai dấu hôn.
Nhìn qua là biết do anh cắn, chẳng rõ là do anh quá mạnh tay hay vì da cô quá trắng, nên vết dấu trở nên rõ ràng hơn.
Cô không kìm được mà quay đầu lườm anh.
Lúc này, Quý Đạc đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, thắt lưng cài chặt, quân phục nghiêm chỉnh cài đến nút cuối, ngay cả động tác cạo râu cũng mang đầy sự nghiêm túc như thể đang làm một công việc công vụ. Nếu không phải cảm giác thực tế quá rõ ràng và cổ cô vẫn còn bằng chứng, Lâm Kiều đã nghi ngờ liệu tất cả những gì xảy ra tối qua có phải chỉ là một giấc mơ.
Sau ngần ấy thời gian quen biết, đây cũng là lần đầu tiên Quý Đạc thấy Lâm Kiều lườm người khác, động tác tay anh vô thức dừng lại.
Lâm Kiều nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, lấy chai nước hoa mới mua xịt lên người.
Thời này làm gì có kem che khuyết điểm, trời nóng cũng không tiện mặc áo cổ cao, nhưng không sao, vẫn còn có thể đổ lỗi cho muỗi mà...
Chỉ cần xịt nhiều một chút, chắc chắn mùi nước hoa sẽ át đi mọi suy nghĩ lệch lạc của người khác. Ai mà còn nghĩ bậy bạ thì đúng là vấn đề ở tư tưởng của họ.
Lâm Kiều vốn không để bản thân quá căng thẳng trong những chuyện này, sau khi xịt xong cho mình, cô còn xịt luôn lên người Quý Đạc.
Anh rõ ràng không thích mùi này, nhíu mày lại.
"Ai bảo anh không chú ý cẩn thận cơ chứ," Lâm Kiều không quan tâm anh thích hay không, "Lần sau anh mà để lại dấu vết nữa, em còn xịt nhiều hơn đấy."
Biết mình có lỗi, Quý Đạc không nói thêm gì.
Nhờ có mùi nước hoa che đậy, dù là trên đường đi làm hay trong văn phòng trường, không ai liên hệ hai vết đó với dấu hôn cả. Hơn nữa, vẻ mặt của cô quá thản nhiên, luôn thể hiện sự tự tin rằng chỉ cần mình không xấu hổ thì người khác sẽ tự thấy lúng túng. Những ai có chút nghi ngờ cũng nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ của mình. Edit: FB Frenalis
Đặc biệt là tổ trưởng Cao, một đồng nghiệp nam, thậm chí còn chẳng nhìn qua cổ cô, "Lần trước cô bảo cần kali hydroxide, tôi mua về rồi đây."
Anh ta đặt gói bột lên bàn của Lâm Kiều, cô cảm ơn và ngay lập tức nghĩ đến một chuyện khác, "Thí nghiệm phẩm trong phòng thí nghiệm của trường đã về đủ chưa?"
"Ừ, chiều qua là có rồi."
Vậy thì cô có thể thực hiện lời hứa với hai lớp, bắt đầu làm thí nghiệm. Trước đó vì thiếu kali hydroxide trong phòng thí nghiệm, cô đã trì hoãn việc này đến tận bây giờ.
Nhưng chỉ với hai lớp thì hơi khó, vì sắp xếp thời gian học thí nghiệm khác nhau sẽ tạo ra sự chênh lệch. Nếu tổ chức cùng lúc thì phải mượn hội trường nhỏ của trường, vì không có phòng học nào đủ lớn.
Lâm Kiều nộp đơn xin mượn hội trường, nhà trường cũng không làm khó gì, nhanh chóng phê duyệt. Chỉ là trước khi cô kịp sắp xếp thời gian, tổ trưởng Cao lại tìm đến cô, "cô cho tôi gửi thêm hai lớp của tôi vào nhé, hội trường lớn mà, chứa hai ba khối cũng được."
Nhưng Lâm Kiều không hề hứa gì với các lớp đó. Nếu họ cũng tham gia thì lời hứa của cô với lớp 10/3 và lớp 10/4 sẽ không còn tác dụng khích lệ nữa.
Tổ trưởng Cao cũng hiểu, "Không cần làm thí nghiệm, chỉ cần họ ngồi phía sau xem là được, để đỡ phải hỏi nhiều quá."
Thật ra sau khi Lâm Kiều giảng xong, anh ta cũng sẽ hiểu được cách làm, có thể tự giảng lại cho lớp mình. Anh ta nói như vậy cũng cho thấy anh ta không muốn lấy không ý tưởng của cô.
"Thầy cứ tự giảng lại cho lớp mình là được," Lâm Kiều nghĩ một lát rồi nói, "Sau khi em giảng xong, thực tế thí nghiệm phải tự tay làm thì mới có cảm giác tham gia."
Được biết đến đầu tiên và được trực tiếp thực hiện thí nghiệm đầu tiên sẽ là động lực lớn cho hai lớp của cô. Khi bài học kết thúc, bọn học sinh kia sẽ khoe khoang khắp nơi, không cần đợi lâu, cả trường đều sẽ biết cách làm bom phấn là như thế nào.
Tổ trưởng Cao thấy cô không ngại khi chia sẻ ý tưởng nên cũng không nói thêm gì, "Vậy chờ cô giảng xong đã, rồi tôi đi xin hội trường."
Không ngờ Lâm Kiều lại tiếp lời, "Chiều nay thầy có rảnh không? Nếu có thì giúp em một việc."
Thí nghiệm này nếu không cẩn thận thì thực sự nguy hiểm. Hai lớp với hơn trăm học sinh, dù cô chia mỗi nhóm mười người và ghép bàn lại thành bàn thí nghiệm, thì vẫn không thể đảm bảo rằng mọi học sinh đều có thể tự tay pha chế hóa chất. Cô lo rằng mình không thể quan sát hết được.
Tổ trưởng Cao nghe xong liền vui vẻ đồng ý, "Được, tiện thể tôi xem luôn cách làm của cô."
Kết quả là đến giờ học, không chỉ có tổ trưởng Cao, mà cả cô giáo Dương ở khối cấp hai cũng đến, và còn có cả hiệu phó Tề.
Cô Dương cười khi nhìn thấy Lâm Kiều, "Tôi đến xem rốt cuộc em bày ra trò gì mà cả khối trung học cũng đồn ầm lên."
Hiệu phó Tề thì dường như đang tìm kiếm ánh mắt của Tề Hoài Văn, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh nhìn trước khi cậu ấy kịp phát hiện.
Lâm Kiều không rõ mâu thuẫn giữa hai bố con này là gì, cũng không có cách nào can thiệp, nhưng lần này cô đã chọn Tề Hoài Văn làm nhóm trưởng, chuyên phụ trách pha chế hóa chất. Cậu ấy thể hiện rất tốt, trong khi các bạn còn đang lúng túng với các bước và tỉ lệ pha chế, cậu ấy đã bình tĩnh thực hiện.
Đổ cồn, cân hóa chất, pha trộn, mỗi bước cậu ấy đều làm rất cẩn thận. Tổ trưởng Cao nhìn thấy, không nhịn được mà quay sang nhìn hiệu phó Tề một cái.
Vì số lượng đĩa nuôi cấy và cân phân tích hạn chế, các học sinh không được chọn làm nhóm trưởng tuy không được pha chế hóa chất, nhưng mỗi người đều tự mình đục lỗ trên viên phấn và nhồi hóa chất vào.
Điều này khiến bọn trẻ vô cùng hào hứng, mặc dù phải đợi hóa chất khô mới có thể sử dụng, và dù cô còn phải giảng bài, nhưng tinh thần của chúng không hề giảm đi. Khi thí nghiệm hoàn thành, Lâm Kiều còn dán nhãn tên lên viên phấn của từng nhóm, để khi hóa chất khô chúng có thể tận hưởng thành quả của chính mình.
Các học sinh đều cẩn thận giữ gìn, "Lần sau em cũng phải cố gắng, biết đâu lại được chọn làm nhóm trưởng pha chế hóa chất."
Lâm Kiều lần này chọn nhóm trưởng dựa trên những người có tiến bộ vượt bậc hoặc có thành tích đặc biệt xuất sắc, đây có thể coi là một loại khích lệ đối với các học sinh.
Một số người đã bắt đầu suy nghĩ về kỳ thi lần sau, "Lần sau cô sẽ cho chúng ta làm gì đây nhỉ?"
Lâm Kiều mỉm cười, đây là điều mà cô muốn, "Lần sau cô sẽ cố gắng để các em tự tay thực hành, xem thử các em có thể tiến bộ thêm bao nhiêu điểm nhé."
Câu nói này còn hiệu quả hơn cả vạn lời khen. Học sinh nam của hai lớp vội vàng di chuyển bàn ghế, trong khi học sinh nữ thu dọn phấn trắng và rửa các dụng cụ. Không khí làm việc trở nên đầy nhiệt huyết.
Tổ trưởng Cao đứng nhìn một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn, "Cô không phải đang cạnh tranh với hai lớp mà tôi phụ trách chứ?"
Lớp 10/2 thì không sao, nhưng lớp 10/1 và lớp 10/3 chỉ cách nhau có 0.7 điểm. Nếu Lâm Kiều tiếp tục như vậy, hai lớp của anh ta sẽ gặp nguy hiểm mất.
*****
Bên Lâm Kiều vẫn bình thường như mọi khi, nhưng Quý Đạc thì khác. Sáng sớm vừa bước vào quân doanh, anh đã bị người ta phát hiện mùi nước hoa chống muỗi.
Lão Chu mũi nhạy như chó, từ hai mét xa đã ngửi thấy, "Kỳ lạ thật, ngay cả cậu cũng dùng nước hoa chống muỗi? Không phải cậu từng nói đàn ông lớn chẳng cần thứ này à?"
Đàn ông thì sợ gì muỗi? Bị cắn vài phát cũng chẳng chết ai.
Trước đây khi đi diễn tập trong núi, có một cậu lính con nhà giàu mang theo nước hoa chống muỗi, bị Quý Đạc phát hiện và tịch thu, lúc đó anh đã nói như vậy. Dù xuất thân tốt, nhưng anh không hề có những thói xấu của tầng lớp thượng lưu, chịu khổ chẳng kém gì con nhà nghèo lớn lên trong gian khó.
Giờ chính anh cũng dùng nước hoa chống muỗi, làm lão Chu không khỏi ngạc nhiên. Anh ta còn nghi ngờ mũi mình ngửi nhầm, nên tiến lại gần thêm vài bước.
Chuyện vợ chồng, Quý Đạc không định chia sẻ với người ngoài. Anh mở cửa phòng làm việc, trực tiếp hỏi thẳng, "Áo mưa lấy ở đâu?"
Lão Chu cười ha hả, "Cậu không còn coi vợ như cô con gái bé nhỏ nữa à?"
Vừa dứt lời, anh ta mới nhận ra Quý Đạc chỉ cúi đầu nhìn mình, ánh mắt bình thản. Anh ta lập tức vỗ miệng tự trách, "Là tôi nói lắm lời, được rồi chưa? Tôi sẽ bảo cậu chỗ để lấy."
Tối hôm đó sau khi tan ca, Lâm Kiều trở về nhà thì thấy Quý Đạc đã dẫn người đến và đang nghiên cứu cách lắp đặt ống nước.
"Ống chính nằm trong bếp, có thể dẫn một đoạn ống ra ngoài theo tường rồi nối lên tầng hai. Khi đến hành lang, chỉ cần nối đến góc này, không cần ống dài quá. Phía dưới xây một cái bể, lắp thêm ống thoát nước nữa là xong."
Người mà anh mời đến rõ ràng rất rành việc, xem xét cả trong lẫn ngoài và lập ra một kế hoạch sơ bộ.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Vì phải lắp thêm ống nước và xây bể chứa, động tĩnh khá lớn đến mức nhà của lữ trưởng Lương ở bên cạnh cũng nghe thấy. Bà vợ đứng trên lầu nhìn sang.
Dù giữa hai nhà có tường chắn, nhưng bức tường cũng chỉ cao hơn hai mét, tầng một thì che kín nhưng tầng hai lại khá gần, đặc biệt là hành lang bên ngoài. Lâm Kiều đứng cạnh nghe ngóng một lúc, rồi quay đầu liền bắt gặp ánh mắt tò mò của vợ lữ trưởng Lương.
Bà ấy thường không đến nhà đưa đồ, nếu có gặp trên đường thì cũng chỉ chào hỏi qua loa, thật ra đã lâu hai người không đứng gần nhau như vậy.
Bị bắt gặp, vợ lữ trưởng Lương có vẻ hơi bối rối, không như trước kia, dù không ưa cô, bà ấy cũng không che giấu thái độ.
Lâm Kiều chỉ khẽ gật đầu lịch sự rồi quay đi, nhưng bà ấy đột nhiên gọi lại: "Cô giáo Lâm."
Lời vừa nói ra, vợ lữ trưởng Lương mới nhận ra chồng bà ấy ngày nào cũng nhắc đến "Cô giáo Lâm" nên bà ấy đã quen miệng gọi theo.
Tuy nhiên, điểm tốt của bà ấy là thích thì thích, không thích thì không, chẳng bao giờ cố ý làm khó ai. Bà ấy cũng không giả tạo cười nói trước mặt rồi sau lưng lại mắng chửi người ta. Bà ấy là người chân thành, nghĩ gì đều thể hiện rõ ràng trên mặt.
Gọi thì cũng đã gọi rồi, bà ấy tiếp tục nói để bớt chút ngại ngùng, "Nhà cô đang làm gì vậy?"
Lâm Kiều không thể nói rằng Quý Đạc thấy sau khi làm xong chuyện kia lại phải xuống tầng múc nước rất bất tiện nên mới lắp thêm ống nước chứ?
Dĩ nhiên cô không thể tỏ ra bối rối, liền nhanh chóng nghĩ ra lý do, "Quý Đạc nói muốn dọn dẹp vệ sinh mà cứ phải xuống tầng múc nước thì bất tiện, mùa đông dễ trơn trượt."
Vợ lữ trưởng Lương nghe vậy, đồng tình ngay lập tức, "Đúng vậy, nhất là mùa đông có tuyết, việc đi lên đi xuống đã vất vả rồi, đổ nước ra cầu thang còn thêm phiền phức."
Lúc xuống dưới nhà, bà ấy kể lại chuyện này cho ông chồng nghe, "Anh sang hỏi xem, nhà mình cũng lắp một bộ đi. Hai năm nay em lớn tuổi rồi, lên xuống cầu thang đã thấy mệt, còn phải xách nước nữa, vẫn là Tiểu Quý khéo nghĩ, lắp cái này còn tiện hơn đặt cái thùng nước to ở trên."
"Được rồi, anh sẽ sang hỏi ngay."
"Ngay bây giờ đi, lát nữa người ta về mất."
Lữ trưởng Lương ban đầu chẳng muốn động đậy, nhưng bị vợ thúc giục mấy lần nên đành thay giày và đi sang nhà bên cạnh. Ông ấy không mấy để ý đến hình tượng, thường ở nhà mặc quân phục kết hợp với dép lê.
Hai người bàn bạc xong xuôi, quyết định làm chung. Chỉ cần có đủ nguyên liệu thì chỉ mất một ngày là lắp xong.
Trùng hợp hôm sau là chủ nhật, cả hai người đàn ông đều ở nhà, nhưng điều này có nghĩa là không thể về nhà cũ được, phải gọi điện báo cho Từ Lệ.
Quý Đạc là người gọi điện, cũng là người đi mua đồ, chuyện trong nhà anh không bao giờ để Lâm Kiều phải bận tâm.
Tối hôm đó, Lâm Kiều và anh tính toán chi phí, đưa trước tiền nguyên liệu và tiền công. Sợ không đủ, cô còn đưa thêm một phần ba.
Mãi đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Quý Đạc vẫn tỏ ra rất bình thường, không có vẻ hung hăng như đêm qua, thậm chí ánh mắt anh cũng không dừng lại trên người Lâm Kiều lâu. Cô còn nghĩ có lẽ vì anh không tìm được áo mưa nên thôi, nhưng vừa mới chạm vào giường, đèn còn chưa tắt, con báo đã âm thầm rình rập bỗng bất ngờ tấn công con mồi.
Lần này Lâm Kiều phản ứng rất nhanh, trước khi anh kịp khiến cô bùng cháy, cô đã nhanh chóng giữ lấy tay anh, "Áo mưa anh có chưa?"
Quý Đạc chẳng nói gì, chỉ móc từ túi quần ra cả một xấp ném sang bên cô, rồi cúi đầu hôn cô ngay, chỉ hỏi "Lần này ổn chưa?"
Đúng là kiểu người hành động mạnh mẽ, ít lời.
Lâm Kiều cũng không từ chối nữa, trước khi cơ thể trở nên mềm nhũn, cô vội tắt đèn trong phòng đi.
Mắt cô không thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai và thân hình cường tráng của anh, nhưng đôi tay vẫn cảm nhận rõ từng thớ cơ đang căng ra vì ham muốn của anh.
Lâm Kiều nhân cơ hội sờ soạng vài cái, bàn tay cô lướt dọc theo sống lưng rộng lớn cho đến thắt lưng của anh, nhanh chóng cảm nhận được làn da nóng hổi dưới tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Trong bóng tối vang lên âm thanh ai đó đang lục lọi đồ đạc. Lâm Kiều mở mắt, đôi mắt đã quen với bóng tối mờ nhạt nhìn thấy người đàn ông khẽ nâng cằm, dùng răng cắn nhẹ mở bao bì một cách thuần thục.
Cô nhắm mắt lại lần nữa, nhưng cơn bão tố trong tưởng tượng lại không xảy ra.
Lần đầu tiên sử dụng à, không có kinh nghiệm, chẳng biết phải làm thế nào?
Chẳng lẽ mới bắt đầu mà đã xong rồi sao?
Nếu đúng thế, thì đúng là quá nhanh nhẹn rồi đấy...
Lâm Kiều thật sự không muốn tin rằng người mình chọn lại chỉ đẹp mã mà vô dụng. Cô mở mắt nhẹ giọng hỏi, "Có chuyện gì thế?"
"Không có gì, hơi chật một chút."
Hơi chật?
Chật cái gì?!
Lâm Kiều hiểu ra vấn đề, ngọn lửa nhiệt huyết vừa bùng lên thiếu chút nữa bị dập tắt.
May mà người đàn ông dù mạnh mẽ nhưng không hề hành động lỗ mãng, lúc cần chậm lại cũng không hề vội vã. Bình thường anh điềm tĩnh, tự kiểm soát rất tốt.
Lâm Kiều không cảm thấy quá nhiều đau đớn, chỉ là sáng sớm hôm sau khi đứng dậy, suýt nữa đã không thể đứng nổi.
Cô nằm bò bên giường đếm số bao bì trong thùng rác. Dùng không nhiều, chỉ ba cái, nhưng sao lại có cảm giác như dùng đến bảy cái vậy?
Nếu không phải vì nhà còn phải lắp thêm ống nước, cô đã nghi ngờ rằng người đàn ông này không về nhà cũ vì có mưu đồ gì khác.
May thay ngồi nghỉ trên giường một lúc, mọi thứ khá hơn nhiều. Trong nhà hôm nay còn có việc, Lâm Kiều không thể nằm lì trên giường, nhanh chóng dọn dẹp rồi ra ngoài giúp đỡ.
Dù không cần cô làm việc nặng, Lâm Kiều vẫn thái dưa hấu, nấu nước đậu xanh và mua một loạt kem sữa.
Nhà có tủ lạnh, những thứ này đều đã được làm mát trước khi mang ra. Bữa trưa cũng không cần cô lo, vợ của lữ trưởng Lương ở nhà bên cạnh đã xung phong đảm nhận.
Chiều hôm đó, ống nước của cả hai nhà đều được lắp xong, bể nước cũng đã được trát xi măng, chỉ cần đợi vài ngày là có thể sử dụng. Lữ trưởng Lương sắp xếp một bữa ăn ngoài sân, Lâm Kiều và Quý Đạc đều được mời tham dự. Quý Đạc uống chút rượu, về nhà lại kéo Lâm Kiều dùng thêm hai cái nữa.
Từ kiếp trước đến kiếp này, Lâm Kiều chưa bao giờ ăn uống nhiều như vậy, đến mức cô cảm thấy no căng.
Sáng hôm sau thức dậy, cô nhìn thấy Quý Đạc đang nhìn mấy cái áo mưa còn lại với vẻ mặt cau có.
Lâm Kiều mới nhớ ra rằng những thứ này dường như chưa được bán rộng rãi, chỉ có thể đến cơ quan kế hoạch hóa gia đình để nhận. "Sao vậy? Tháng này không đủ dùng à?"
Mười cái một tháng, không nhiều nhưng cũng không ít, nói đúng ra thì cũng khá phù hợp với việc dưỡng sinh, phát triển bền vững.
Cô vừa định nói đợi đến tháng sau lấy tiếp thì người đàn ông ngước lên nhìn cô một cái, "Đây là dùng cho cả năm."
Lâm Kiều đứng hình
"Người ta thấy anh kết hôn muộn, nên cho thêm vài cái nữa."
Lúc đó anh cũng thấy hơi ít, nhưng vốn không phải người ham muốn nhiều, nên cũng chẳng nói gì...
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Về vấn đề áo mưa, những bạn quan tâm có thể tra cứu thử. Thập niên 60, ở tỉnh Hà Nam, mỗi cặp vợ chồng trong độ tuổi sinh đẻ trung bình mỗi năm không nhận nổi một cái, đến năm 1975 ở tỉnh Hồ Bắc trung bình cũng không quá hai cái.
Đến cuối thập niên 80, thứ này mới trở nên phổ biến hơn. Thời kỳ đầu của kế hoạch hóa gia đình rất thô bạo, cứ sinh thoải mái, nhưng đến khi đủ rồi thì cưỡng chế triệt sản.
Tôi vừa tra cứu lại, vào những năm 70, áo mưa cũng đã có bao bì, là loại bao giấy.