"Em thực sự định đi dạy cấp ba à?" Cô giáo Dương vừa kết thúc tiết học, bước vào văn phòng liền nghe câu này, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Không chỉ cô, mà ai trong phòng cũng bất ngờ.
Lâm Kiều mới đến được vài ngày, vẫn chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp cấp ba, vậy mà đã sắp được đi dạy cấp ba rồi.
Nhưng cô giáo Dương nói "Em thật sự định dạy cấp ba", rõ ràng là đã biết chút chuyện. Đối diện với cô giáo Dương, người luôn tận tâm chỉ dẫn mình, Lâm Kiều nở nụ cười, "Thầy Tiêu của lớp 10 bị thương rồi, thầy hiệu phó bảo em qua đó dạy thay một thời gian."
Cô giáo Dương gật đầu, "Cố gắng lên nhé, với trình độ của em, ở đây có phần hơi lãng phí."
Cô phản ứng khá bình tĩnh, những người khác thấy vậy cũng dần tiêu hóa được tin tức đầy ngạc nhiên này. Chỉ có cô giáo Trịnh là không giấu được vẻ mặt khó chịu, "Làm dâu nhà họ Quý đúng là khác biệt, mới đến vài ngày đã có thể đi dạy cấp ba rồi."
Hiển nhiên, cô ta đang ám chỉ Lâm Kiều dùng quan hệ. Cô giáo Dương nghe vậy cau mày.
Lâm Kiều không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói, "Nếu cô Trịnh muốn, cũng có thể thử đến gặp thầy hiệu phó để xin dạy thử."
Cô Trịnh lập tức nghẹn lời, không nói thêm gì nữa.
Nếu cô ta có khả năng dạy cấp ba thì đã chẳng bị phụ huynh phàn nàn về trình độ giảng dạy, và chẳng lo bị một người mới đến thay thế.
Cũng là tuổi tác không lớn, cũng chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba, sao Lâm Kiều lại có thể đi dạy cấp ba được?
Chẳng lẽ cô không lo lắng mình dạy không tốt, bị đám phụ huynh hay gây chuyện đến mắng chửi sao...
Tòa nhà giảng dạy cấp ba và cấp hai cách nhau không xa, chỉ cách một khoảng rộng chừng mười mét. Khi Lâm Kiều đến văn phòng, phía văn phòng của khối khoa học tự nhiên đã nhận được thông báo và giúp cô dọn sẵn một bàn làm việc, "Đây là bàn của thầy Tiêu, em tạm dùng đi."
Nói rồi, tổ trưởng Cao mang đến hai chồng bài tập đặt lên bàn cô, "Cuối cùng cũng có người tiếp nhận, mấy hôm nay suýt nữa thì mệt chết tôi."
Khối lớp 10 có bốn lớp tự nhiên, thầy Tiêu dạy hai lớp, tổ trưởng Cao dạy hai lớp còn lại.
Mấy hôm nay thầy Tiêu nghỉ, hai lớp còn lại cũng đổ dồn lên tổ trưởng, tội nghiệp cho anh ta, chưa đến bốn mươi tuổi mà tóc đã rụng từng mảng.
Tổ trưởng xoa đầu đầy lo lắng, "Suýt nữa thì thành như thư ký Khúc rồi."
"Cẩn thận kẻo thư ký Khúc nghe thấy đấy." Cả văn phòng cười ồ lên. Qua những lần tiếp xúc lúc trước, Lâm Kiều cũng nhận ra tổ trưởng khối này khá hài hước.
Nhưng khi bắt đầu chấm bài, Lâm Kiều không còn thấy vui vẻ nữa.
Hai lớp thầy Tiêu dạy môn hóa thật sự có phần yếu kém, đặc biệt là lớp 10/4 của Quân tử, không chỉ làm sai lung tung mà số lượng bài tập cũng ít hẳn.
Cô nhớ lại số lượng học sinh trong buổi dạy thử hôm trước, lật qua sơ sơ thì thấy thiếu ít nhất hơn mười quyển.
Một lớp có năm sáu mươi học sinh, ít nhất một phần tư không nộp bài, không biết chỉ hôm nay mới thế hay là thường xuyên như vậy.
Lâm Kiều không vội chấm bài, liền hỏi tổ trưởng Cao "Thầy có bảng điểm kỳ thi giữa kỳ vừa rồi không?"
"Bảng điểm?"
"Vâng, em muốn xem thử trình độ của hai lớp này ra sao."
Dù chỉ là dạy tạm vài tháng, nhưng đã làm giáo viên thì phải có trách nhiệm với học sinh.
Tổ trưởng Cao nhận ra Lâm Kiều không phải đến để làm qua loa, "Được rồi, để tôi tìm thử, cũng không nhớ để đâu nữa."
Cuối cùng cũng tìm thấy trong ngăn kéo, đó là bảng xếp hạng toàn khối viết tay, kèm theo thống kê điểm trung bình các môn. Nói thật, thành tích của hai lớp thầy Tiêu dạy không tốt lắm, đặc biệt là lớp 10/4 của Quân tử, môn hóa đứng đội sổ.
"Thầy Tiêu là giáo viên chủ nhiệm lớp 10/4 đúng không?"
"Đúng vậy, nên lớp của họ thậm chí còn không thèm nộp bài, lớp 10/3 ít ra còn có giáo viên chủ nhiệm quản lý."
Tổ trưởng Cao khối khoa học tự nhiên của lớp 10 đã tạm thời dạy vài ngày, nên cũng hiểu rõ tình hình của hai lớp này, "Lớp 4 nhiều học sinh cá biệt, lúc thầy Tiêu còn dạy cũng khó quản, nếu em thực sự không thể kiểm soát nổi thì chỉ cần tập trung vào mấy học sinh giỏi phía trên là được."
Làm giáo viên cũng bất lực, không phải học sinh nào cũng dễ quản, những em khó quản thì sợ ảnh hưởng đến người khác, nên đành phải xếp ngồi phía sau.
Lâm Kiều hiểu điều đó, cô hỏi thêm về tình hình hai lớp, rồi mới tiếp tục chấm bài.
Tiết học hóa chính thức đầu tiên sau khi lên lớp, Lâm Kiều tự tay mang bài tập đến lớp, vừa vào cửa đã hỏi: "Ai là lớp trưởng?"
Một cô gái trầm tính ngồi hàng thứ ba giơ tay, "Em ạ."
Những học sinh ngồi ba hàng đầu thường là những em có thành tích khá giỏi trong lớp, Lâm Kiều đưa chồng bài tập cho cô gái, "Phát nhanh lên nhé."
Cô gái vội vàng đứng dậy nhận lấy, lúc này các bạn trong lớp mới phản ứng, bắt đầu trêu đùa. Đặc biệt là Quân tử, mắt cậu sắp rơi ra ngoài, "Cô thực sự sẽ dạy lớp chúng em sao?"
"Không thật thì còn giả được à?" Lâm Kiều nhìn cậu, cười đầy ẩn ý, "Em cẩn thận đấy."
Quân tử lúc đầu chưa hiểu, sững người một lúc rồi thốt lên: "Cô sẽ không mách bố mẹ em chứ?"
Nếu Lâm Kiều muốn mách, điều đó quá dễ dàng, chẳng cần phải tìm đến phụ huynh, chỉ cần đứng ở sân nhà gọi lớn một tiếng là xong.
Thấy Lâm Kiều chỉ cười mà không nói, Quân tử lập tức rụt cổ lại, giật lấy giẻ lau bảng từ tay cô, cười nịnh nọt, "Cô Lâm cứ nghỉ ngơi, em làm, em làm!"
Hành động này khiến cả lớp đồng loạt cười nhạo, Quân tử trở về chỗ ngồi liền bị một tràng huýt sáo chế giễu.
Cậu tức tối nói, "Nếu các cậu là tôi, các cậu cũng sẽ sợ, điều này Tề Hoài Văn chắc chắn hiểu mà."
Cậu bạn ngồi bên cạnh bị cậu chỉ đích danh, chỉ liếc mắt nhìn rồi cúi đầu tiếp tục đọc tiểu thuyết, những người khác cũng rõ ràng không tin.
"Thật mà." Quân tử sốt ruột, "Nhà cô ấy ở ngay cạnh nhà tôi, chỉ cách nhau một bức tường thôi, nếu các cậu là tôi, các cậu không sợ sao?"
Lần này không còn ai huýt sáo nữa, ai nấy đều cười khoái chí, trên mặt gần như hiện rõ hai chữ "hả hê".
Buổi tối tan học, vừa thấy Lâm Kiều, cả đám liền đẩy Quân tử, "Không ra chào cô giáo à? Lỡ cô nghĩ cậu không lễ phép, rồi về nhà mách phụ huynh thì sao?"
"Cút đi chỗ khác!" Quân tử vung cặp sách, cả đám liền cười to rồi chạy tán loạn.
Lâm Kiều thực ra đã thấy bọn trẻ từ trước, nhưng giờ tan học, bọn trẻ đùa nghịch cũng không phải chuyện to tát nên cô chỉ vờ như không biết.
Sau khi ăn cơm về nhà, trong ánh hoàng hôn có một bóng người đang lặng lẽ đứng chờ trước cửa.
Quý Trạch tựa vào tường, một chân hơi chạm đất, tay vân vê vài chiếc lá của cây táo nhô ra từ trong tường, trông có vẻ rất nhàn rỗi.
Lâm Kiều hơi bất ngờ, "Cậu đến lâu chưa?"
"Chưa lâu lắm." Quý Trạch rõ ràng không muốn nói về chuyện này, đứng dậy xách một cái xô nhựa ở bên chân, "Cô xem thử đây có phải dầu ô liu cô cần không?" Edit: FB Frenalis
Lâm Kiều cứ tưởng anh ta chỉ nói suông, không ngờ là thật sự mang tới, chỉ mấy ngày thôi sao?
Hơn nữa số lượng này...
Cô ngẩng đầu nhìn cháu trai lớn, "Bao nhiêu cân vậy?"
"Chắc là hai mươi cân. Bạn tôi đưa, tôi cũng không rõ lắm, đúng thứ cô cần là được rồi."
Quý Trạch đặt cái xô trước mặt cô, Lâm Kiều mở ra xem, "Đúng là dầu ô liu thật."
"Vậy để tôi xách vào cho." Quý Trạch cầm luôn cái xô dầu.
Hai mươi cân đúng là nặng thật, đối phương đã xách rồi thì Lâm Kiều cũng không cần tranh làm gì, cô lấy chìa khóa mở cửa, "cậu ăn tối chưa?"
"Ừ." Quý Trạch trả lời qua loa, từ lúc bước vào nhà đã có vẻ không thoải mái.
Nói ra thì anh ta đã từng đến ký túc xá và văn phòng của chú nhỏ, nhưng căn nhà mới này thì đây là lần đầu. Hơn nữa chú nhỏ không có nhà, chỉ có anh ta với Lâm Kiều, mối quan hệ vốn đã ngượng ngùng, cảm giác khó xử lại càng bị khuếch đại.
Quý Trạch không nhìn quanh, đặt đồ trong bếp xong là định đi ngay.
"Cái này mua bao nhiêu tiền vậy?" Lâm Kiều thấy đồ nhiều quá nên vội hỏi.
Quý Trạch không quay đầu lại, "Tôi không biết, cô cứ dùng đi." Nói rồi anh ta bước nhanh vài bước ra khỏi sân.
Đàn ông nhà họ Quý ai cũng chân dài, dù Quý Trạch không cao bằng chú nhỏ, nhưng cũng hơn mét tám. Lâm Kiều đuổi không kịp nên đành thôi, định chờ Quý Đạc về hỏi xem ý anh thế nào.
Nếu không thì đợi khi làm xong xà phòng, cô sẽ gửi một ít cho anh ta.
Hai mươi cân dầu, một mình cô dùng đến năm nào tháng nào cho hết?
Dầu đã có, Lâm Kiều liền mua thêm các nguyên liệu khác, tranh thủ tối thứ bảy làm xong.
Chủ nhật cô phải về nhà cũ, không còn nhiều thời gian nữa. Hơn nữa, ảnh cưới chụp hôm đám cưới cũng có thể lấy rồi, cô còn phải ghé qua tiệm ảnh một chuyến.
Làm xà phòng thủ công với Lâm Kiều không phải chuyện khó, ít nhất còn dễ hơn nướng bánh.
Nước cất cô tìm được qua mối quan hệ ở trường, sodium hydroxide có thể mua ngoài chợ, còn lại chỉ cần tính toán kỹ lưỡng và làm cẩn thận.
Khi trộn dung dịch kiềm với dầu sẽ tỏa ra rất nhiều nhiệt, dễ bắn ra ngoài làm bỏng da, khói trắng bay ra cũng rất kích thích, tốt nhất là nên bảo vệ tay và mắt thật kỹ.
Lâm Kiều mở cửa sổ và cửa bếp để thông gió, đang bận rộn thì ngoài sân có một chiếc xe Jeep quen thuộc dừng lại.
Đi hơn mười ngày, trở về còn có cuộc họp tổng kết, Quý Đạc không lộ vẻ gì khác nhưng đường nét trên khuôn mặt lại sắc lạnh hơn, lời nói cũng ít đi, anh nhắm mắt tựa lưng vào ghế sau.
Tiểu Phương vừa dừng xe, định gọi người thì ngửi thấy mùi lạ.
Cửa sổ xe mở, Quý Đạc ở ghế sau cũng ngửi thấy, lập tức nghĩ tới câu của Lâm Kiều: "Có thể ăn, không chết người."
Anh liền mở cửa xe, bước vào sân mùi càng rõ rệt hơn. Không chỉ là mùi, mà từ bếp còn lờ mờ bay ra khói trắng.
Quý Đạc cau mày, bước nhanh vào nhà, vừa vào bếp liền chụp lấy nắp nồi định đậy vào nơi có khói.
"Khoan đã, đừng đậy!" Lâm Kiều vội hét lên.
Cô thật sự không ngờ Quý Đạc lại trở về lúc này, lúc cô đang làm xà phòng thủ công.
May mà anh tuy hành động nhanh nhưng phản ứng cũng nhanh, vừa nghe đã khựng lại giữa chừng.
Lâm Kiều vẫn tiếp tục làm, vừa giải thích: "Em đang làm xà phòng thủ công, không phải cháy đâu."
Quý Đạc cũng phát hiện khói không bốc lên từ nồi, mà từ một cái chậu nhỏ, chỉ là khói trắng và mùi này lại ở trong bếp dễ khiến người ta hiểu lầm.
Anh nhíu mày nhìn dung dịch trong chậu, Lâm Kiều lại nói: "Nếu không có gì thì anh ra ngoài trước đi, cẩn thận bị bắn vào người đấy."
Cô gái trẻ đeo găng tay, trên mặt không biết kiếm đâu ra một cặp kính chắn gió, động tác cẩn thận hết sức nhưng thỉnh thoảng vẫn có chất lỏng bắn lên. Quý Đạc liếc nhìn vài lần, thấy mình không giúp được gì, có khi còn vướng víu, liền quay người đi ra.
Vừa ra thì gặp Tiểu Phương đang tò mò ngó vào sân, "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chị dâu cậu đang làm đồ." Quý Đạc tiện tay đóng cửa bếp lại.
Tiểu Phương không tin nhưng Quý Đạc đã nói vậy, anh ta cũng không tiện hỏi thêm, "Không có gì thì tôi về trước đây."
Dung dịch kiềm và dầu trộn xong cần để vào khuôn định hình.
Lâm Kiều đổ hỗn hợp vào khuôn, gạt bớt phần dư trên bề mặt, thu dọn dụng cụ xong mới bước ra khỏi bếp.
Trong phòng khách, chương trình thời sự đã phát xong từ lâu, Quý Đạc nửa khép mắt tựa vào sofa, trên tay có điếu thuốc, trong gạt tàn trước mặt còn có hai mẩu thuốc lá.
Không biết có phải ảo giác không, giữa làn khói thuốc mờ, Lâm Kiều cảm thấy gương mặt cương nghị của anh dường như có chút mệt mỏi.
Hơn nữa, tuy bình thường anh cũng hút thuốc, nhưng hiếm khi nào hút liền mấy điếu như vậy.
Cô vô thức đi chậm lại, bước tới hỏi: "Anh có muốn lên lầu ngủ trước không?"
"Không cần." Quý Đạc thu lại ánh nhìn thả lỏng, gương mặt đã khôi phục vẻ nghiêm nghị thường ngày, "Xong hết rồi à?"
"Xong rồi, mai tháo khuôn là có thể cắt thành từng miếng."
Lâm Kiều ngồi xuống đầu sofa bên kia, vừa thả lỏng cơ thể đã cảm thấy không khí trong phòng có chút khó chịu, "Anh có muốn ra ngoài đi dạo không? Đợi hết mùi rồi hãy về?"
Dù sao cô cũng định đợi mùi bay hết rồi mới quay về ngủ.
Không ngờ Quý Đạc trông có vẻ rất mệt, nhưng vẫn dập thuốc trong gạt tàn, đứng dậy, "Đi thôi."
Tháng Năm trời Yến Đô bắt đầu nóng dần, buổi tối sau bữa ăn nhiều người cũng ra ngoài tản bộ tiêu cơm. Khi thấy Quý Đạc đóng cửa sân lại, Lâm Kiều chợt nhớ đến việc Quý Trạch mấy ngày trước đưa dầu cho cô, "Lúc đó cậu ấy để đồ xuống rồi đi ngay, em còn chưa kịp hỏi giá."
"Tiểu Trạch đưa dầu cho em à?" Đêm tối che khuất nhưng vẫn khiến biểu cảm của Quý Đạc hơi khựng lại.
Lâm Kiều vừa định gật đầu thì nghe tiếng hét vang trời từ sân bên cạnh, "Cứu với! Có người giết người!"
Một bóng người lao ra như khỉ, theo sau là lữ trưởng Lương đang giận dữ, "Nhóc con, đứng lại cho bố!"
"Ngốc mới đứng đợi ông đánh!" Quân tử vừa bỏ chạy vừa trả lời.
Lữ trưởng Lương bị chọc giận, nhìn quanh không tìm thấy được thứ gì đó thuận tay, liền định kéo thắt lưng ra.
Quân tử đã thấy Lâm Kiều từ xa, lập tức chạy tới, "Cô giáo Lâm cứu em với!" rồi cúi người núp sau lưng cô.
Bị bắt gặp đang dạy con, lữ trưởng Lương đã thấy xấu hổ, thằng nhóc này còn trốn sau lưng người khác. Lữ trưởng cũng không biết làm sao, đành chỉ tay mắng, "Núp sau lưng phụ nữ thì giỏi giang gì? Ra đây cho tao"
Quân tử rất thật thà, "Núp sau lưng đoàn tưởng Quý con cũng không dám."
Lâm Kiều không nhịn được bật cười, nhìn Quý Đạc uy nghiêm bên cạnh, rồi lại nhìn cậu thiếu niên sau lưng, "Có người đến nhà tố cáo em à?"
Đây rõ ràng là một câu nói đùa, Quân tử nghe xong cũng cười đáp: "Không có đâu. Em chỉ nghe lời cô giáo, về nhà làm chút thí nghiệm nhỏ thôi mà."
Vừa nhắc đến thí nghiệm, mắt mũi thiếu niên sáng bừng lên, khiến cho lữ trưởng Lương liền quăng thứ đang cầm trong tay đi, "Con gọi cái trò lừa đảo đó là thí nghiệm à?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Lúc này, Lâm Kiều mới để ý thấy lữ trưởng Lương đang cầm một cuốn giấy nhỏ, trông giống giấy cuộn thuốc lá, bị cậu thiếu niên giật lấy gọn gàng trong tay. Quân tử còn cố tình vẫy vẫy trước mặt cô, "Cô giáo xem, em đâu có làm sai, hơ qua lửa là hiện chữ ngay mà."
Đúng là hiện thật, nhưng nhìn lại lữ trưởng Lương, sắc mặt ông ấy lại càng tái đi.
Lâm Kiều tò mò không biết cậu viết cái gì mà lại khiến ông ấy giận như vậy, bèn lật xem. Giấy quá nhỏ, mỗi tờ chỉ viết được một chữ.
Nhưng sau khi lật hết, cô đã hiểu nội dung: "Tôi cảnh cáo ông, Lương Đại Long, sau này hãy đối xử tốt với con trai ông, nó chính là phúc tinh của gia đình các người." Chữ viết nguệch ngoạc như gà bới, lại còn viết đi viết lại nhiều lần.
"Em viết mấy ngày rồi, bố em mới phát hiện ra." Quân tử thì thầm vào tai cô, giọng điệu rất tự mãn.
Lữ trưởng Lương vốn thích tự cuộn thuốc lá hút, vì ông ấy cho rằng thuốc lá có đầu lọc không có cảm giác mạnh bằng.
Hôm nay khi dùng hết cuốn giấy cũ, ông ấy tiện tay lấy một cuốn mới, không ngờ vừa châm lửa lên đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Quân tử, tên nhóc này đứng bên cạnh xem như thể đang chờ giây phút này, lập tức la toáng lên, "Giấy này có chữ rồi kìa! Bố không phải làm điều gì xấu mà ông trời đang cảnh báo chứ?"
Cậu diễn quá lố, chỉ liếc mắt một cái, ông đã nhận ra ngay.
Chưa kể thằng nhóc cũng chẳng định giấu diếm gì, lập tức cầm lửa hơ qua, toàn bộ chữ trên một tập giấy hiện ra ngay lập tức...
Lâm Kiều đã thấy nhiều kẻ nghịch ngợm, nhưng chưa từng gặp ai "làm càn" đến mức này.
Nghe Quân tử thì thào xong, cô trả lại cuốn giấy rồi bước lùi sang một bên, "Lữ trưởng, anh cứ đánh đi, tôi không thấy gì cả."
"Cô giáo bán đứng em!" Quân tử lập tức hét toáng lên, phóng người chạy đi.
Tiếc rằng, dù cậu có nhanh nhưng vẫn chậm một bước, bị lữ trưởng Lương tóm lấy cổ áo phía sau, rồi đánh một cái vào sau gáy, "Xem mày có còn chạy nữa không!"
Cậu nhóc vội vàng ôm đầu, "Đừng đánh nữa! Đánh thêm thì con bị đần thật đấy!"
"Đần thì đỡ làm tao giận." lữ trưởng Lương kéo con trai về nhà, vẫn chưa hả giận liền đá thêm hai cái vào mông cậu.
Cơn giận ban đầu đã tan biến từ lâu, hai cú đá cũng chỉ là để "cho có lệ", vợ ông ấy bước ra ngăn cản, "Đánh thế là đủ rồi, có gì to tát đâu. Quân tử, sao con lại chọc giận bố làm gì?"
"Con vừa mới học được một thí nghiệm nhỏ, muốn thử nghiệm thôi mà." Quân tử cười hì hì.
Nghe đến đây, lữ trưởng Lương cũng nhớ lại, "Vừa nãy con gọi Tiểu Lâm là cô giáo? Cô ấy đi dạy ở trường của con à?"
"Tiểu Lâm nào đi dạy?" Vợ lữ trưởng Lương vừa rửa bát xong, nghe vậy liền ngừng lau tay, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Chính là vợ của đoàn trưởng Quý nhà bên cạnh chúng ta đó. Cô ấy giờ là giáo viên hóa học của bọn con, thí nghiệm hiện chữ này cũng là cô ấy dạy bọn con làm."
"Cô ấy đi dạy thật à? Nhưng giáo viên chủ nhiệm của các con không phải cũng là giáo viên hóa học sao?"
Vợ lữ trưởng Lương vẫn cảm thấy điều này quá khó tin, Lâm Kiều trông còn quá trẻ, nhìn như vừa trưởng thành, vậy mà đã có thể dạy cấp ba rồi sao?
"Thầy giáo của bọn con bị gãy chân, cô giáo Lâm đến thay tạm một thời gian."
Quân tử chẳng để ý đến những chi tiết đó, vừa nhắc đến thí nghiệm, cậu đã quên bẵng cả việc mình vừa bị đánh, "Các người không thể đoán được là dùng gì để viết đâu."
Ở phía bên kia, đoàn trưởng Quý cũng hỏi về việc này, "Em đang dạy lớp của Quân tử à?"
Anh nhớ không lầm thì Quân tử đã lên cấp ba, mà trước khi anh đi, Lâm Kiều còn đang phụ chấm bài ở cấp hai, chưa dạy học.
Thời gian đoàn trưởng Quý về nhà trùng hợp đúng lúc Lâm Kiều đang bận làm xà phòng thủ công, cô cũng quên bẵng mất việc này, "Giáo viên hóa học của họ bị gãy chân, nhờ tôi dạy tạm một thời gian." Cô đơn giản giải thích tình hình.
"Em rất giỏi hóa học." Lần này khác với lúc ở trên xe, đoàn trưởng Quý nói với vẻ khẳng định.
Lâm Kiều không nói chi tiết, nhưng đoàn trưởng Quý cũng có thể hình dung rằng một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba có thể dạy vượt qua sinh viên đại học, chắc chắn không dễ dàng gì, đặc biệt khi sinh viên đó là Tống Tĩnh...
Nếu chị dâu cả của anh biết chuyện này, chắc sắc mặt sẽ rất thú vị.
Chị dâu cả của anh vẫn luôn coi Tống Tĩnh là tiêu chuẩn cho con dâu tương lai, luôn ca ngợi hết lời, hoàn toàn coi thường Lâm Kiều - cô gái xuất thân từ nông thôn này.
Nhưng cũng có thể điều mà chị dâu cả để tâm vốn không phải là những điều này, mà là gia thế và xuất thân.
Nghe đoàn trưởng Quý khẳng định, Lâm Kiều cũng chỉ thật thà đáp, "Không thấy hóa học rất thú vị sao? Xà phòng chúng ta dùng, thuốc chúng ta uống, ngay cả xì dầu và giấm nấu ăn đều là từ hóa học mà ra."
Ban đầu, chính sự hứng thú với những điều đó khiến cô yêu thích hóa học, rồi càng học càng mê, cuối cùng đắm chìm vào đó.
Nhưng cũng vì yêu thích, cô mới có thể kiên nhẫn đối mặt với những lần thất bại trong thí nghiệm mà không chán nản.
Có lẽ khi con người thực sự thích một thứ gì đó, cảm xúc của họ sẽ vô tình được bộc lộ ra ngoài, đến mức ngay cả cái bóng dưới ánh đèn đường cũng tỏ ra vui vẻ.
Trong đầu đoàn trưởng Quý bất chợt hiện lên hình ảnh cô chăm chú làm xà phòng thủ công, không hay biết cả hai đã đi quanh khu nhà một vòng.
Nhìn thấy lính canh đứng ở cổng, anh liếc nhìn đồng hồ, "Về thôi." Thấy Lâm Kiều gật đầu, anh lại nói thêm, "Việc của Tiểu Trạch, em không cần lo nữa."
Ý là anh sẽ giải quyết chuyện đó, Lâm Kiều nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, khi về đến nhà cũ Quý gia, Từ Lệ còn vui hơn cả tuần trước khi thấy con trai về.
"Có vợ rồi đúng là khác hẳn, còn biết về thăm nhà. Ngày trước thì cả chục ngày nửa tháng mới thấy bóng dáng một lần."
Trên mặt đoàn trưởng Quý đã không còn chút mệt mỏi nào của hôm trước, nghe mẹ trêu chọc, anh chỉ im lặng đưa cái túi giấy nhỏ trong tay cho bà, "Ảnh đấy ạ."
"Mẹ đoán cũng sắp rửa xong rồi." Từ Lệ hớn hở cầm lấy rồi gọi ông cụ Quý, "Ông cũng xem này."
Ông cụ Quý đang đọc báo, chiếc kính lão trễ xuống mũi, miệng tuy đáp lại hờ hững nhưng khuôn mặt thì thành thật ghé sát vào xem.
Ảnh là do Quý Trạch tự chụp, mà không thể phủ nhận rằng nó khá ổn. Tuy máy ảnh có độ phân giải bình thường, cách chụp cũng rất đơn giản, nhưng vẫn tốt hơn một số người.
Đặc biệt là bức ảnh chụp chung của Lâm Kiều và Quý Đạc. Cả hai người đều có ngoại hình rất ấn tượng, Quý Đạc mặc đồng phục chỉnh tề, còn Lâm Kiều trang điểm nhẹ nhàng. Đôi mắt hơi xếch và đôi môi đỏ tươi tôn lên làn da trắng mịn, đứng cạnh Quý Đạc như một bông hồng đậu trên đầu ngọn súng.
Từ Lệ cầm ảnh nhìn đi nhìn lại: "Vẫn là Kiều Kiều trông đẹp hơn, trang điểm vào càng xinh."
Ông cụ không bình luận gì về con dâu, nhưng biểu cảm của ông cũng đồng tình, chỉ là khi nhìn sang con trai bên cạnh: "Tại sao đám cưới mà con vẫn nghiêm mặt thế này?"
"Nó lúc nào chẳng vậy?" Từ Lệ cũng có chút không hài lòng.
Không so thì không đau, bình thường không để ý, nhưng khi so sánh với Lâm Kiều, Quý Đạc trông như đang chụp ảnh chứng minh nhân dân.
"Vẫn là Kiều Kiều ăn ảnh hơn." Từ Lệ không kiềm được khen thêm một lần nữa.
Còn về bức ảnh gia đình của nhà Quý Quân, bà chẳng thèm nhắc đến, chỉ lấy ra vài tấm đã chọn để kẹp vào album: "Mấy tấm còn lại các con giữ nhé. Mẹ nhớ nhà mình vẫn còn chiếc máy ảnh Seagull, trước đây Tiểu Trạch từng mang về. Kiều Kiều, con chụp ảnh đẹp, có muốn chụp thêm vài tấm không?"
"Không cần đâu ạ." Lâm Kiều nói, "Ở nhà chẳng ai biết dùng máy ảnh đó."
Chụp bằng điện thoại thì cô làm được, chứ chiếc máy ảnh kiểu cũ ấy, cô chưa từng động vào.
Từ Lệ nghĩ lại cũng thấy đúng: "Máy ảnh đó lại còn chỉ chụp đen trắng, phải rửa ra rồi tô màu thêm, sao bằng ảnh màu tự nhiên được."
Trước thời kỳ mở cửa, máy ảnh sản xuất trong nước chỉ có ảnh đen trắng, ảnh màu cũng chỉ mới xuất hiện gần đây, mà người thường vẫn khó mà mua được. Từ Lệ không nhắc đến nữa, lấy thêm một cuốn album trống: "Mẹ đoán các con sẽ bận, nên mua sẵn cho các con rồi."
Mọi người lần lượt xếp ảnh vào album, Lâm Kiều đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Con còn một tấm ảnh của Quý Đạc hồi nhỏ, để con thêm vào sau."
Ảnh hồi nhỏ của Quý Đạc?
Từ Lệ thoáng ngừng lại, còn Quý Đạc bên kia thì đang bị ông cụ kéo vào thư phòng chơi cờ, cũng khựng chân đôi chút.