Lúc đó cửa nhà trước đang mở, Lâm Kiều và Từ Lệ đang kiểm kê đồ đạc bên trong.
Từ Lệ rõ ràng có thói quen ghi chép cẩn thận, kiểm kê từng món rồi đánh dấu vào sổ, "Thời gian có hơi gấp, tạm thời chỉ dọn dẹp một phòng, ta nghĩ bấy nhiêu chắc đủ cho hai đứa dùng. Trong doanh trại có nhà tắm công cộng, không cần làm bồn tắm gỗ nữa, chờ khi nào hai đứa có con thì tính sau."
Dù Diệp Mẫn Thục không phải người hiểu nhiều sự đời, nhưng nhìn qua cũng biết số đồ đạc này nhiều gấp đôi so với lúc bà ta lấy Quý Quân.
Trong lòng bà ta không khỏi cảm thấy chua xót.
Bố mẹ chồng lúc nào cũng bảo rằng hai đứa con trai được đối xử như nhau, rằng mọi việc đều phải công bằng. Thế nhưng khi đến chuyện thực tế, chẳng phải họ vẫn thiên vị đứa con út hơn hay sao?
Có mẹ chăm lo và không có mẹ đúng là khác biệt. Nếu Quý Quân có mẹ ruột bên cạnh hỗ trợ, làm sao đến tuổi này mà địa vị vẫn chỉ đạt đến mức này...
Nhưng dù lòng có cay đắng, bà ta cũng hiểu rằng lần này mình đến là để xin lỗi. Bà ta gắng nặn ra nụ cười hối lỗi rồi hỏi Từ Lệ: "Mẹ, bố có ở nhà không?"
"Ông ấy đang ở trong thư phòng, con tự vào tìm đi." Từ Lệ bình thản đáp lại.
Bà có thể tha thứ cho Quý Quân, bởi lẽ chuyện không phải do nó gây ra. Hơn nữa, bà là người nuôi dạy Quý Quân từ nhỏ, tình cảm lâu ngày cũng sâu đậm. Tuy nó hay bị người khác tác động, nhưng vẫn là người có thể dựa vào. Còn Diệp Mẫn Thục thì là kiểu người không thể thay đổi được.
Lúc Diệp Mẫn Thục sinh Tiểu Trạch, nó còn trẻ, là diễn viên múa nên rất chú trọng đến vóc dáng. Trong ba năm đầu đời của Tiểu Trạch, Từ Lệ chăm sóc thằng bé hết lòng, không để cháu nội thiếu thốn bất cứ điều gì mà Quý Đạc có. Kết quả thì sao? Chỉ cần Tiểu Trạch đổ bệnh, Diệp Mẫn Thục liền đón thằng bé về, như thể bà cố ý không chăm sóc tốt cháu, thậm chí còn nghĩ bà hành hạ thằng bé.
Sau này, Quý Quân lại đưa Tiểu Trạch cho bà, Diệp Mẫn Thục cũng xin lỗi rối rít, nhưng kể từ đó bà không dám can thiệp vào việc của Tiểu Trạch nữa. Đến nay, đó lại là điều may mắn, bởi nếu bà còn can dự, không biết sẽ có bao nhiêu lời bàn tán.
Thái độ của Từ Lệ rõ ràng khiến Diệp Mẫn Thục cảm thấy lúng túng, nụ cười trên môi càng gượng gạo hơn, "Vậy mẹ bận đi, con vào gặp bố."
Từ Lệ chỉ ừ một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Kiều, thấy cô không tỏ vẻ gì mà chỉ chăm chú làm việc, không hỏi han gì cả. Bà bèn giải thích thêm một câu, "Ông bố của Quý Quân với ta là cuộc hôn nhân thứ hai."
Lâm Kiều rất hiểu chuyện, không bao giờ hỏi nhiều, nhưng Từ Lệ cảm thấy phải nói ra để Lâm Kiều không bỡ ngỡ về hoàn cảnh gia đình này mà chịu thiệt thòi.
Dù gì Diệp Mẫn Thục cũng là chị dâu, mặc dù không sống chung dưới một mái nhà, nhưng sau này khó tránh khỏi việc chạm mặt. Nếu Diệp Mẫn Thục dám tỏ thái độ với Lâm Kiều, Từ Lệ chắc chắn sẽ đứng về phía con dâu, không thiên vị Diệp Mẫn Thục.
Lâm Kiều quả là người thông minh, nghe một hiểu mười, cười nhẹ đáp, "Sau này con sẽ tôn trọng chị dâu hơn."
"Tôn trọng" theo nghĩa giữ khoảng cách.
Bên này, mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu tương lai khá hòa hợp. Còn bên kia, Diệp Mẫn Thục gõ cửa thư phòng, lòng đầy lo lắng.
May mắn là, khi nghe thấy giọng bà ta, mặc dù ông cụ im lặng một lúc nhưng cuối cùng cũng để bà ta vào, không đuổi bà ta ra ngoài.
Diệp Mẫn Thục không dám vòng vo, vừa bước vào liền cúi đầu nhận lỗi: "Bố, con sai rồi. Con không nên nghĩ rằng nhà họ Lâm nhiều năm không liên lạc với chúng ta là vì họ không muốn kết thông gia. Con cũng không nên... không nên lan truyền mấy lời đồn nhảm về Lâm Kiều và chú hai, chỉ vì không muốn Tiểu Trạch phải cưới cô ta."
Nhớ lại trận lửa giận của Quý Quân hôm đó, mắt bà ta không khỏi đỏ lên: "Nhưng thật lòng con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để chú hai cưới cô ta. Con chỉ nghĩ bồi thường cho cô ta một chút là xong chuyện."
Lời này rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thật lòng, nhưng ông cụ không muốn đào sâu thêm, chỉ hỏi thẳng: "Tiểu Trạch có đối tượng hôn nhân thật sự không?"
Câu hỏi này là muốn bà ta tự thừa nhận mình đã nói dối, tự phơi bày sự thật.
Diệp Mẫn Thục cắn chặt môi, cuối cùng cũng buộc phải thừa nhận: "Không có. Tống Tĩnh là do con nhờ giả làm."
Lời vừa dứt, bà ta như thể tự tát vào mặt mình, cảm thấy nóng bừng. Nhưng bà ta chẳng còn lựa chọn nào khác, "Bố, xin bố tha thứ cho con lần này. Con hứa sau này sẽ không dám nữa. Bố không biết đâu, Quý Quân nổi giận với con, đập phá đồ đạc trong nhà, rồi suốt bảy ngày không về. Tiểu Trạch cũng đã quay về quân doanh rồi."
Chuyện này cũng chưa phải tất cả. Khi đám cưới ngày càng gần, nhà họ Quý đã bắt đầu gửi thiệp mời đến khách khứa. Trong số những khách mời đó, không có ai thuộc gia đình mẹ đẻ của bà ta.
Cả nhà bận rộn chuẩn bị đám cưới cho Quý Đạc, duy chỉ có bà ta là bị gạt ra ngoài, khiến không ít lời bàn tán nảy sinh. Nếu ông cụ lạnh nhạt thêm chút nữa, thậm chí không cho bà ta tham dự lễ cưới, thì sau này bà ta làm sao sống nổi trong giới này? Với địa vị của Quý Quân hiện tại, bà ta được kính nể không phải vì là vợ của ông ta, mà vì là con dâu của nhà họ Quý.
Những điều Diệp Mẫn Thục nghĩ đến, ông cụ cũng đều nhìn thấu, "Người mà cô cần xin lỗi là Lâm Kiều và Quý Đạc, không phải ta."
Ông đang muốn bà ta phải nhận lỗi với Quý Đạc và Lâm Kiều?
Chỉ cần nghĩ đến Lâm Kiều, Diệp Mẫn Thục đã cảm thấy nhục nhã. Nhưng so với hậu quả có thể xảy ra, bà ta đành phải cắn răng đáp: "Con sẽ xin lỗi họ..."
"Xin lỗi thì không cần, Lâm Kiều hoàn toàn không biết chuyện đối tượng ban đầu của con bé là Tiểu Trạch." Ông cụ nhìn bà ta một cái, thấy bà ta nghe xong thì sắc mặt thay đổi mấy lần, vẻ mặt rất đặc sắc, ông lại bình thản nói thêm, "Cô biết, Quý Quân biết, Tiểu Trạch biết là đủ rồi."
Đúng vậy, chỉ cần Quý Quân và Tiểu Trạch biết bà ta đã làm gì là đủ, chuyện Lâm Kiều có biết hay không đâu có quan trọng?
Thậm chí vì không biết, khi cô đối diện với gia đình họ cũng chẳng cần ngượng ngùng, hoàn toàn thoải mái, có lẽ đây là người được lợi nhất trong vụ này. Còn bà ta....
Sắc mặt Diệp Mẫn Thục xám xịt, "Con hiểu rồi, con sẽ không tiết lộ gì với cô ấy."
Nói ra chỉ khiến Lâm Kiều khó chịu, mà bà ta thì được lợi gì đâu?
Nếu Lâm Kiều làm ầm lên, người lãnh hậu quả sẽ lại là bà ta. Nghĩ lại, nếu biết trước kết cục thế này, có lẽ bà ta đã không chọn con đường nguy hiểm này.
Ông cụ biết rõ bản tính của Diệp Mẫn Thục, thấy rằng mọi điều cần nói đã nói xong, bèn chuẩn bị đuổi bà ta về.
Nhưng Diệp Mẫn Thục vẫn đứng đó không chịu đi, "Bố, dạo này công việc ở cơ quan con cũng không bận, nhà lại có nhiều việc như vậy, để con ở lại giúp một tay. Còn trong ngày cưới, mẹ phải bận tiếp khách, cũng cần có người dẫn dắt em dâu."
Dù có chút ngượng ngùng khi nói ra hai chữ "em dâu," nhưng Diệp Mẫn Thục vẫn gọi ra miệng.
Ông cụ Quý nhìn bà ta một cái, "Không cần rắc rối như vậy, ta đã tìm được người rồi."
"Đã tìm được người?" Diệp Mẫn Thục bất ngờ.
Bà ta vừa định hỏi là ai thì ngoài cửa vang lên một giọng nữ tươi sáng, "Ai giúp tôi một tay với? Cái vali này nặng quá, thật mệt chết tôi rồi."
Không chỉ Diệp Mẫn Thục, mà cả bên Lâm Kiều cũng nghe thấy. Từ Lệ cười cười đặt quyển sổ xuống, "Là Tiểu Nghiên về rồi."
Thấy Lâm Kiều cũng nhìn về phía phát ra âm thanh, Từ Lệ kéo Lâm Kiều cùng đi ra ngoài, "Con bé là con gái của bác cả, cháu ruột của ông cụ, cha mẹ nó mất sớm, hồi nhỏ cũng coi như lớn lên ở đây. Con bé có chồng là Chu Tồn Thư làm việc tại đại sứ quán, nên đi theo ra nước ngoài, đã nhiều năm không trở về."
Trong lúc nói, hai người đã bước ra khỏi phòng, Lâm Kiều vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải khuôn mặt rám nắng.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn, đeo kính râm, khuôn mặt sắc sảo với hai chiếc bông tai to, ăn mặc còn thời trang hơn cả Tống Tĩnh lúc trước.
Nhìn thấy Lâm Kiều, cô ấy kéo kính râm xuống, "Quý Đạc thật có phúc, đúng là trâu già gặm cỏ non nhỉ." Edit: FB Frenalis
Câu nói vừa ra, sắc mặt Diệp Mẫn Thục vốn đã không tốt càng trở nên khó coi hơn.
Ngược lại, ông cụ Quý lại nở nụ cười, hỏi Quý Nghiên: "Sao không dẫn hai đứa trẻ về theo?"
"Chúng nó đang đi học, sao có thời gian theo cháu về nước chứ." Quý Nghiên lấy kính râm cất vào cổ áo, nhanh chóng lục trong túi xách lấy ra một hộp quà, đưa cho Lâm Kiều, "Cầm lấy, đồ dưỡng da chị mua ở nước ngoài, nhưng chị thấy da em không cần dưỡng cũng đã đẹp rồi."
Dù Lâm Kiều trước đây không có nhiều nghiên cứu về những thứ này, nhưng cũng dễ dàng nhận ra đó là sản phẩm của một thương hiệu quốc tế nổi tiếng.
Có lẽ sợ Lâm Kiều không hiểu ngoại ngữ, Quý Nghiên còn nhắc thêm một câu: "Bên trong chị đã dán một tờ ghi chú." Cô ấy làm việc rất nhiệt tình, không thiếu phần chu đáo.
Lâm Kiều lập tức có thiện cảm, "Vậy em phải xem kỹ một chút, biết đâu lại học được vài câu ngoại ngữ."
Phản ứng thật tự nhiên hào phóng, khiến Quý Nghiên không còn lo Lâm Kiều sẽ vì xuất thân của mình mà e dè kiêng kỵ, cũng không nhạy cảm suy nghĩ nhiều. Nhìn thế này thì cô cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với Diệp Mẫn Thục trước đây. Quý Nghiên thích kiểu không câu nệ này, quay sang nói với Từ Lệ: "Quý Đạc có mắt nhìn ghê đấy."
Trong suốt thời gian, cô ấy chưa từng chủ động nói chuyện với Diệp Mẫn Thục, bà ta cũng không tiến lại gần. "Bố mẹ, hai người cứ bận việc đi, nhà con còn có chút chuyện."
Ông cụ Quý và Từ Lệ không nói gì, Quý Nghiên cũng càng không có ý kiến, lập tức kéo Lâm Kiều vào trong. "Chị còn mang theo một ít sô-cô-la, không biết em có thích không?"
Quý Nghiên đã nhiều năm không về nước, Lâm Kiều hiểu rõ rằng cô ấy và ông cụ Quý cùng Từ Lệ chắc chắn có nhiều điều để nói, nên chỉ ngồi lại một lúc rồi viện cớ cần xem sách mà trở về nhà sau.
Cô vừa đi, Quý Nghiên lập tức thì thầm hỏi hai người: "Cô ấy là đối tượng đính ước của Tiểu Trạch đúng không?"
"Cháu còn nhớ à?" Từ Lệ không nhắc đến chuyện này khi gọi điện cho Quý Nghiên.
Quý Nghiên vừa nghe đã biết mình đoán không sai, "Hồi đó cháu đã hơn hai mươi, sao có thể quên được? Hơn nữa, cháu đã xem qua ảnh hồi nhỏ của cô ấy, đôi mắt y như nhau." Sau đó, Quý Nghiên hỏi tiếp: "Đối tượng đính ước của Tiểu Trạch sao lại lại thuộc về Quý Đạc? Có chuyện gì vậy?"
Biết không thể giấu được, Từ Lệ cũng không cần phải giữ bí mật nữa, bà đơn giản kể lại cho cô ấy nghe. "Chuyện này Lâm Kiều còn chưa biết, đừng để lộ ra ngoài."
"Cô ấy chưa biết sao?"
Quý Nghiên rõ ràng hơi khó hiểu, nên Từ Lệ đành nhắc lại việc viết thư năm xưa.
"Gia đình này..." Quý Nghiên không biết nên nói gì cho phải, nên thôi không nói nữa. "Cháu thấy không cần nhắc đến Tiểu Trạch nữa, tránh cho chị dâu không vui, nếu thật sự thành đôi cùng Tiểu Trạch, không biết chị ta sẽ làm gì sau lưng nữa."
Thực ra, Tiểu Trạch có chủ kiến hơn nhiều so với Quý Quân. Nếu thằng bé thích, lại có ông cụ Quý chống lưng, chỉ cần không sống chung với Diệp Mẫn Thục, thì chị ta cũng không thể làm gì.
Nhưng vấn đề là Tiểu Trạch không thích, thậm chí còn không muốn tiếp xúc, thì thà rằng chọn Quý Đạc.
Ít nhất khi Quý Đạc đồng ý rồi thì sẽ không bạc đãi cô gái ấy.
Từ Lệ nhỏ giọng nói bên tai Quý Nghiên: "Ngày đó đã đưa sổ tiết kiệm cho cô ấy rồi đấy."
"Thật sao?" Quý Nghiên rõ ràng không mấy tin tưởng, thấy Từ Lệ gật đầu lại không nhịn được mà trầm trồ, "Thật không ngờ, tài sản cũng chuyển nhượng quá nhanh."
Khi Lâm Kiều gặp lại đối phương trên bàn ăn, Quý Nghiên đã đánh giá cô từ đầu đến chân, như thể đang nhận diện lại lần nữa.
Lâm Kiều có phần khó hiểu, nhưng Quý Nghiên không nói gì, chỉ tươi cười hỏi cô có thời gian sau bữa ăn không. "Chị muốn đi tắm hơi, mấy năm ra nước ngoài chị luôn nhớ tới cái này."
Nói xong, cô ấy nháy mắt với Lâm Kiều, "Lần này về mới gặp em, lần sau chị sẽ mang theo chút đồ tốt cho em."
Lâm Kiều phát hiện ra rằng chị chồng họ tương lai này rất nhiệt tình, nhưng không hề làm cho người khác khó chịu, ngược lại còn khiến cho người ta thấy thoải mái khi ở bên.
Cô ấy là người am hiểu về Yến Đô, không chỉ biết đâu là chỗ tắm hơi thoải mái nhất, mà còn biết nhiều món ăn ngon ẩn mình trong các ngõ hẻm, cứ mỗi lần mua đồ xong là cô ấy lại dẫn Lâm Kiều đi ăn thử.
Thế là thêm vài ngày trôi qua, bức thư hồi âm từ Lưu Ngọc Lan đã đến.
Cùng với thư là một gói hàng, mở ra thấy bên trong có hai bộ ga trải giường và vỏ chăn rất chỉnh tề, cùng với một vài phiếu bông.
Lưu Ngọc Lan viết trong thư rằng Yến Đô quá xa, bà sẽ không đi đến. Ga trải giường và vỏ chăn là bà chuẩn bị cho Lâm Kiều làm hồi môn, bảo Lâm Kiều mua chút bông để tự làm. Bà cũng nói về tình hình gia đình, nhắc nhở cô sống tốt với Quý Đạc, không cần phải lo lắng.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Lưu Ngọc Lan là người không thích làm phiền người khác, lại không thân thiết với Lâm Kiều, nên bà chắc chắn sẽ không đến. Lâm Kiều đã sớm đoán được điều đó.
Lâm Kiều không ngờ rằng bà lại chia sẻ với mình tình hình của nhà họ Lâm, dù hai bên cách nhau hơn hai mươi dặm.
Có vẻ như bà đã đặc biệt tìm hiểu cho cô, viết rất chi tiết, không chỉ nói Lâm Vĩ bị Lâm Thủ Nghĩa đánh một trận, mà còn nói Tôn Tú Chi đã cãi nhau với Lâm Thủ Nghĩa rồi trở về nhà mẹ đẻ.
Cuộc cãi vã chắc chắn là vì chuyện Lâm Huệ, vì Lâm Thủ Nghĩa đã nói trước mặt nhiều người rằng sẽ gả Lâm Huệ cho Mã Vinh Lương. Mặc dù chuyện đó không thành, nhưng Tôn Tú Chi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Nhà họ Mã bên kia thì càng náo nhiệt hơn, hôm đó Lâm Kiều và Quý Đạc vừa rời đi, họ đã tức giận đến đòi đạo lý.
Trước đó, lễ vật đã đưa, quà đã tặng, lại chuẩn bị chi phí cưới hỏi, liệt ra một danh sách dài.
Những người đã đi theo Mã Vinh Lương đến rước dâu giờ đã biến thành những người đến đòi tiền, không trả cũng được, thì mang đồ đạc trong nhà đi.
Vừa lúc đó, trưởng thôn lại nhắm một mắt mở một mắt không can thiệp, hàng xóm cũng chỉ đứng nhìn. Cuối cùng Lâm Vĩ phải lên thị trấn tìm công an, chuyện này mới được giải quyết, nhưng nhà họ Lâm cũng vì thế mà phải gánh một khoản nợ, không thể trả lại trong vài năm tới.
"Chú con đến hỏi địa chỉ của con, nói rằng con sắp kết hôn, có vài thứ cũ của bà nội muốn gửi cho con. Mẹ không cho, con cũng đừng viết thư về. Đại Vĩ thì tốt, chỉ bị chút vết thương ngoài da, không cần con phải lo, con cứ sống tốt thôi."
Đến mức này mà vẫn muốn có địa chỉ của cô, thật là không biết xấu hổ.
Nếu chuyện cô và Quý Đạc không phải là hôn nhân quân đội, phá hoại hôn nhân quân đội thì sẽ bị phạt, vậy liệu họ sẽ đến cướp người hay không?
Lâm Kiều cảm thấy nhà họ Mã thật nhẹ dạ, chỉ nên để lại chút lương thực, để họ không có tiền viết thư ra ngoài.
Cô cất bức thư lại, mang ga trải giường và vỏ chăn hỏi Từ Lệ: "Nhà mình thường đặt ai làm chăn ạ?"
Từ Lệ nghe nói là hồi môn do mẹ cô gửi, lập tức nhận lấy, "Cứ đưa cho ta, vừa lúc chưa làm xong, ta sẽ cho người làm chung, hai bộ này mang về nhà mới, phần còn lại để lại đây, khi con và thằng hai về thì dùng."
"Chị thật sự định kết hôn à? Với chú em?" Quý Linh không biết từ lúc nào đã đến, ngồi xem tivi trong phòng khách, nghe vậy thì chớp chớp mắt hỏi.
Lâm Kiều đã vài ngày không gặp cô bé, "Em đến rồi à."
Quý Linh "vâng" một tiếng, bởi vì bố và anh trai không về nhà, không khí trong nhà rất u ám, mấy hôm nay cô bé không dám ra ngoài, hôm nay cũng vì có việc mới đến đây.
"Chị thật sự kết hôn với chú em sao?" Cô bé vẫn lấn cấn với câu hỏi trước đó.
Lâm Kiều gật đầu nghiêm túc, "Đúng vậy, tuần sau chúng tôi sẽ kết hôn."
"Em đã nói rồi, tối hôm đó chú nhỏ đã cởi áo trước mặt chị, chắc chắn hai người đang hẹn hò, mà chú nhỏ vẫn không chịu thừa nhận."
Lời nói của Quý Linh gây sốc, ngay cả Lâm Kiều có tâm lý vững vàng cũng không kịp phản ứng.
Quý Nghiên càng thêm bất ngờ, bóp má Quý Linh, "Con nít con nôi, nói bừa cái gì vậy?"
"Cháu không nói bậy!" Quý Linh bị bóp đến mức nói năng lắp bắp, "Nếu không tin, cô hỏi thím dâu tương lai xem, hôm đó thím ấy đang ở trong phòng chú nhỏ."
Nghe Quý Linh có thể nói chính xác cả địa điểm, Từ Lệ cũng cảm thấy nghi hoặc.
Như vậy không giống với tác phong của thằng hai lắm.... nóng vội như thế? Chưa nói đến việc Quý Linh đã không đến mấy ngày nay, theo thời gian thì lúc đó Kiều Kiều vẫn là vị hôn thê của Tiểu Trạch. Dù không phải như vậy, thằng hai cũng không thể đối xử với một cô gái như thế, chẳng phải là hành động lưu manh sao?
Nhìn thấy sắc mặt Từ Lệ thay đổi, Lâm Kiều vội vàng giải thích, "Không phải cởi áo, mà là mặc áo."
Cái này có gì khác đâu? Chẳng phải trước khi mặc là phải cởi ra sao?
Từ Lệ há miệng, không biết nên nói gì. Quý Nghiên cũng không nghĩ là lại có chuyện như vậy, hai mắt trợn to như đồng tiền.
Bất đắc dĩ, Lâm Kiều chỉ đành cụ thể kể lại tình huống tối đó, "Con đang định tránh ra thì Quý Linh đến."
Cô còn tưởng rằng Quý Đạc đã giải thích với Quý Linh, nhưng xem ra là không.
Từ Lệ cũng nghĩ đến điểm này, "thằng hai này, chắc lại mắc phải cái tật không thích giải thích. Ta đã bảo nó đi tìm con, sao lại đổ cho Tiểu Trương? Hóa ra vì chuyện này mà cố tình tránh mặt con."
Câu nói của bà khiến Lâm Kiều nhận ra mấy ngày đó Quý Đạc đúng là đi sớm về muộn, rất khó gặp được.
Vì đã nhắc đến những điều này, Từ Lệ cũng liền nói thêm với Lâm Kiều, "Thằng hai không thích nói nhiều, không phải cố tình không để ý đến người khác, con có chuyện gì thì cứ nói thẳng với nó là được."
Lâm Kiều gật đầu, nhưng Quý Linh nghe xong thì rõ ràng có chút thất vọng, song vẫn lấy từ trong cặp ra một cái hộp, "Anh trai cháu bảo cháu đưa cho chú thím nhỏ."
Tiểu Trạch gửi cho Kiều Kiều và Quý Đạc?
Từ Lệ và Quý Nghiên nhìn nhau, hỏi Quý Linh: "Anh trai cháu đâu? Sao không tự đến?"
"Anh cháu đã về đơn vị rồi." Quý Linh nói, "Gần đây anh ấy bận lắm, mấy ngày không về nhà, cái này vẫn là nhờ người khác gửi về."
Có vẻ như là sợ gặp mặt sẽ ngượng ngùng, cố tình tránh Lâm Kiều. Nhưng cũng tốt, đỡ cho nó phải che giấu không khéo bị Lâm Kiều phát hiện.
Quý Nghiên cười đùa, "Thằng nhóc này cũng biết tặng quà đấy, mở ra cho chị xem có thứ gì tốt."
Mọi người đã yêu cầu mở hộp, Lâm Kiều cũng không khách sáo, nhận hộp đặt lên bàn trà, mở nắp ra.
Ở bên trái hộp có hai chiếc đồng hồ, một cái cho nam và một cái cho nữ, trước đây Lâm Kiều đã nhìn thấy khi người nhà họ Mã đến cầu hôn. Nghe nói đó là đồng hồ La Mã, không phải thương hiệu Thụy Sĩ nổi tiếng, nhưng mỗi cái cũng phải hơn bốn trăm.
Bên phải là một đôi dây chuyền cá chép, được làm từ ngọc bích trong suốt, nhìn màu sắc và chất ngọc, có phần giống như đồ cổ.
Những món đồ cổ này hiện tại có vẻ không có giá trị, nhưng vài năm nữa sẽ tăng giá, lúc đó cũng khó mà nói cái nào quý hơn.
Lâm Kiều chỉ thấy cháu trai của vị hôn phu tương lai này hai mặt, chưa từng nói chuyện, mà lại tặng món quà lớn như vậy, không khỏi nhìn về phía Từ Lệ.
Từ Lệ cũng có chút phức tạp, Tiểu Trạch không giống như mẹ mình, tuy có tính trốn tránh nhưng khi sự việc xảy ra thật sự lại sẵn lòng gánh vác. "Cứ giữ lấy, chờ khi Tiểu Trạch kết hôn, con và thằng hai hãy tặng cho nó một món quà lớn hơn."
Lâm Kiều không nói gì thêm, khi Quý Đạc về thì trực tiếp giao cho anh.
Quý Đạc xem xong lại đưa trả cô, "Ngày cưới hãy đeo." Anh từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp khác, "Thay phiên nhau đeo."
Lúc này Lâm Kiều mới biết rằng, người đàn ông này cũng đã mua cho cô một chiếc, cùng thương hiệu nhưng kiểu dáng thì khác nhau.
Người này thật hào phóng với đối tác, nếu có chỗ nào cần đến cô, cô vẫn nên tận tâm nhiều hơn.
*****
Hai ngày trước đám cưới, nhà mới đã hoàn tất dọn dẹp, Quý Đạc tìm người chuyển toàn bộ đồ đạc và thiết bị đến đó.
Một ngày trước đám cưới, Từ Lệ và Quý Nghiên đến giúp hai người trải chăn, dán chữ hỉ và treo câu đối. Nhưng số khách mời hôm đám cưới không nhiều, chỉ có sáu bàn, với ý nghĩa cầu mong mọi việc suôn sẻ.
Sáu bàn đó, riêng nhà họ Quý đã chiếm một bàn, nhà mẹ đẻ của Diệp Mẫn Thục và nhà chồng của Quý Nghiên chiếm một bàn.
Cộng thêm đồng nghiệp và chiến hữu của Quý Đạc, đều là những người quen biết thân thiết với nhà họ Quý, có thể nói đây là một đám cưới rất khiêm tốn với một gia thế như nhà họ Quý.
Nhưng vì đều là người quen biết thân thiết, ánh mắt nhìn Lâm Kiều lại tràn đầy thiện ý và chúc phúc, chứ không phải dò xét hay chê bai.
Chỉ có Diệp Mẫn Thục, vừa ăn món ăn vừa cảm thấy trong lòng đắng chát.
Cuối cùng ông cụ cũng không gọi bà ta giúp chuẩn bị cho đám cưới, hôm nay cỗ bàn cũng chỉ giữ bà ta ở xa, chỉ bảo kêu Quý Nghiên giúp Lâm Kiều. Hơn nữa vừa rồi tặng quà gặp mặt, cái bao lì xì của ông cụ nhìn là biết chắc chắn rất lớn, còn Từ Lệ thì tặng một chiếc vòng tay rất đẹp.
Hai ông bà càng tặng Lâm Kiều những thứ tốt, thì lại càng khiến cô con dâu cả từng đẩy Lâm Kiều ra như bà ta càng thêm mất mặt.
Chị dâu ở nhà mẹ đẻ bà ta hình như cũng nhận ra điều này, giữa chừng kéo bà ta đi vệ sinh, nhỏ giọng hỏi: "Cô rốt cuộc đã đắc tội với ông bố chồng nhà cô hay sao? Hay thấy ông ấy tặng cho con dâu nhỏ quá nhiều nên trong lòng không thoải mái?"
Diệp Mẫn Thục biết phải nói sao? Nói rằng những thứ đó vốn dĩ đều là dành cho con dâu của bà ta sao?
Thấy bà ta im lặng, chị dâu lại tưởng mình đoán đúng, "Ông cụ nhà cô thiên vị không phải một, hai ngày, cho dù cô có trong lòng không thoải mái thì cũng đừng để lộ ra ngoài nhé. Con trai lớn nhà cô chính là cháu đích tôn, nếu sau này kế hoạch hóa gia đình, có thể còn là cháu trai duy nhất, cô sợ gì?"
Nghe chị dâu nhắc đến Tiểu Trạch, lòng bà ta càng thêm bực bội, lại không thể nói thật, chỉ có thể nói: "Em không muốn gọi một con nhóc còn nhỏ hơn cả con trai em là em dâu. Nhìn cô gái đó có xuất thân như vậy, người Yến Đô tùy tiện lôi ra một người cũng đều tốt hơn cô ta, ông cụ còn từng chê bai em xuất thân không tốt. Nếu lỡ như ông cụ nghĩ không thông, muốn ép Tiểu Trạch cưới một người như vậy, em còn mặt mũi nào nữa?"
Quý Nghiên dẫn Lâm Kiều đến nhà vệ sinh, nghe được những lời này thì nhíu mày.
Mới định lớn tiếng hỏi "Bên trong đang nói gì vậy", lại nhớ ra Lâm Kiều còn đang ở bên cạnh, vội vàng nhìn sắc mặt Lâm Kiều, sợ cô thấy khó xử.
Lâm Kiều không có phản ứng gì, chỉ không ngờ Diệp Mẫn Thục lại ghét mình như vậy, hóa ra là vì lý do này.
Chưa đợi đến lượt Quý Nghiên lên tiếng, Lâm Kiều đã bước lên gõ cửa, "Xong chưa? Bên ngoài còn có người đợi đấy."
Âm thanh bên trong đột ngột im bặt, không ai lên tiếng trong một khoảng thời gian dài.
Những cảm xúc như xấu hổ hay bực bội, tất cả đều không tồn tại. Lâm Kiều đã biết từ đầu rằng Diệp Mẫn Thục không thích mình, dù có cố gắng thế nào cũng không ích gì, thà sống thật tốt, hiếu thảo với ông cụ và Từ Lệ - những người thật lòng tốt với mình.
Dĩ nhiên, cô cũng không có ý định cãi nhau với Diệp Mẫn Thục ngay trong nhà hàng. Sau khi gõ cửa, cô trở về với vẻ mặt bình thản, khiến Quý Nghiên không khỏi giơ ngón cái lên khen ngợi.
Hai người ngồi một lúc lâu, Diệp Mẫn Thục và chị dâu mới trở lại, nhìn thấy Lâm Kiều thì sắc mặt đều có chút ngượng ngùng.
Lâm Kiều tỏ ra như không biết, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Khi quay lại, Quý Nghiên kéo cô ra và dặm lại một chút son môi, định tiếp tục nâng ly thì bỗng nhìn thấy một người mà cô không ngờ đến.