Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chương 42: Chương 42






Bà Lâm vốn không phân biệt được sự khác biệt giữa các loại sách với nhau, trong mắt bà chỉ cần có chữ thì đấy chính là sách, mà là sách thì chắc chắn có thể đọc, có thể đọc là có thể học, toàn bộ chuỗi logic một chút tật xấu cũng không có.

Lâm Thanh Chỉ nhìn bóng lưng bà nội Lâm đi lấy tiền, phảng phất như sét đánh giữa ban ngày, vốn còn có thể kéo chậm lại vài ngày mới phải đọc sách, bây giờ lại mua một quyển mới chẳng phải là muốn cô ngay lập tức phải xem hay sao?Cô vội vã hét vào trong phòng: "Bà, bà nỡ lòng nào mà làm như vậy? Cháu không nghĩ tới bà lại là người như vậy a, bà làm sao có thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà phán đoán một quyển sách, chúng ta tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong, có mới nói cũ như vậy!""Hơn nữa cho dù bà là người như vậy, thì cháu cũng không phải a, cháu rất thích quyển này bà đừng cản cháu, cháu nhất định phải sửa nó cháu chỉ muốn xem nó thôi, cháu lên trấn để mua một ít dụng cụ để chỉnh sửa trước đây, cháu đi rồi, cháu đi rồi, cháu đi xa rồi a! "Nói xong liền nhanh như tia chớp mà bỏ chạy.

Bà nội Lâm mới vừa cầm tiền đi ra, vẻ mặt mờ mịt đứng tại chỗ.

Gió đột nhiên thổi qua trên mặt đất một trận, cuốn theo mấy chiếc lá với tiếng kêu vù vù.


Hiện tại, trong lòng thật mệt mỏi, thật đau thương! Lâm Thanh Chỉ mang theo số tiền khổng lồ mà mấy ngày nay mình nhặt phế phẩm đổi được bỏ trong túi một đường đến thẳng trấn, tính toán mua một ít đồ cần dùng để chỉnh sửa sách như là đao trúc, keo dán, dùi có đầu nhỏ, chỉ cần vài thứ như thế thôi là cô đã có thể tự mình sửa chữa, ngoài ra những đồ linh tinh như bút lông, kềm, búa, giấy trúc cũng cần phải mua.

Trước kia lúc còn ở tông môn, cô chính là người có tay nghề sửa chữa cừ khôi nổi tiếng gần xa, đã lâu không sửa chữa cô đúng thật là đã có chút ngứa tay muốn thể hiện tay nghề, vừa lúc nhân cơ hội này thử xem tay nghề của mình có bị thụt lùi hay không, thuận tiện còn có thể kéo dài thêm mấy ngày không cần đọc sách.

Dọc theo cửa hàng nhỏ ven đường, Lâm Thanh Chỉ vừa đi vừa dạo.

Kết quả phát hiện những thứ này không phải chỉ vào một chỗ là có thể mua đủ.

Cô đi dạo một vòng trong cửa hàng mới tìm được một cái bình phun nước nhỏ, thứ này trong trí nhớ cô đã từng thấy Thạch Hiểu Quyên dùng qua, là dùng để tưới hoa.

Trước kia khi ở tông môn mỗi lần sửa chữa sách cô đều là dùng chính tay của mình dính ít nước rồi rắc lên, còn phải luôn chú ý khống chế lực tay, nhưng hiện tại cô là một người bình thường không có tu vi, bình xịt nhỏ này liền xuất hiện rất kịp lúc tự mình phun nước còn dễ dàng khống chế.


Tiếp đó cô lại chạy tới hiệu sách, cùng ông chủ khoa tay múa chân nửa ngày mới mua được giấy mềm mỏng, bền bỉ có màu sắc giống giấy làm từ tre trúc mà cô muốn dùng, chủ tiệm nói loại giấy giống như cô muốn gọi là giấy Tuyên Thành, cô không biết Tuyên Thành là gì, cô chỉ là chính mình hết xem lại sờ qua xác nhận giống như loại mình cần thì mới lấy, sau đó lại tùy tiện mua thêm một bìa bao màu xanh đậm cùng mấy cây bút lông.

Còn cái búa và kềm nhỏ thì cô mua được ở một cửa hàng của thợ rèn, trong lúc đó cô còn thuận tay mua một thanh dao hình lưỡi liềm, thử một chút cảm thấy rất sắc bén vừa vặn dùng để cắt giấy.

Nhưng bàn chải lại có chút khó tìm, dọc theo đường hỏi thăm thì nghe được chỉ có nhà của một thợ mộc già mới làm loại bàn chải giống như cô nói, Lâm Thanh Chỉ nghe xong liền xách đồ đi tìm, cũng không biết là cô đi sai hướng hay là thợ mộc đó đã không còn ở đây mà càng đi càng xa, càng ngày càng yên tĩnh.

Nhưng khi đi tới trước một căn nhà, sự yên tĩnh này đột nhiên lại chấm dứt, giống như là trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên bắn ra một chuỗi pháo nổ, thoáng chốc đã náo nhiệt lên, mấy âm thanh này hiển nhiên là từ trong tiểu viện gạch xanh bên cạnh truyền ra.

Lâm Thanh Chỉ không quá quan tâm bước chân của cô vẫn không có ngừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, loại thanh âm này cô cũng đã từng nghe qua, kiếp trước lúc đi đánh nhau trên đường bước ngang qua sòng bạc thường xuyên nghe được thanh âm như vậy, cô cũng đã từng đi vào chơi mấy lần cho nên không tính là xa lạ.


Cô đã quen với việc đánh bạc ăn tiền đấy.

Thế nhưng đúng lúc này, trong phòng lại truyền ra một tiếng nói chuyện quen thuộc làm cho bước chân của cô ngay lập tức dừng lại.

.