Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 99




Hoang đường, hoang đường, cũng giống như cô ấy không thể giải thích được lý do bản thân mình xuyên không đến đây.

Căn bản không thể dùng lẽ thường giải thích.

Nếu như là trước kia, Trình Gia Thuật nhất định sẽ không tin tưởng những thứ vô căn cứ như thế này, nhưng bây giờ anh không thể không tin.

Nhưng anh mặc kệ thế giới này là thật hay giả, anh vẫn sẽ tự nói với mình đây là thế giới thật, nếu không thì anh, quân đội, thậm chí là tất cả mọi người ở thế giới này tồn tại còn ý nghĩa gì nữa đâu? Còn về người phụ nữ kia...

Trình Gia Thuật quyết đoán cắn thuốc lá, anh kéo ngăn tủ lấy ra bức thư do Dư Tĩnh Tĩnh viết, anh vuốt nhẹ đầu ngón tay rồi gõ vài cái lên mặt bàn, không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng lấy điếu thuốc trong miệng mình ra châm vào một góc bức thư, sau đó tiện tay ném vào trong gạt tàn thuốc.

Từ bây giờ trở đi, người phụ nữ ở trong nhà kia chính là mẹ của Đại Bảo, mẹ Đại Bảo chính là cô, không có xuyên thư, không có trọng sinh gì cả.

...

Lâm Nghiên Thu ăn xong điểm tâm liền đeo găng tay đi rửa chén đũa, sau đó cô còn lau nhà.

Mặc dù ngoài miệng cô nói không muốn làm mẹ già nhưng cũng không phải muốn là tổ tông nha, công việc đơn giản thì cô vẫn sẽ làm, dù sao bây giờ cô cũng ăn ở không chẳng có việc gì làm.

Đang bận rộn dọn dẹp thì cô thấy Lưu Tố Mai ở nhà đối diện đi qua, cô ấy thân thiết hỏi: "Em dâu, tối hôm qua em với lão Trình nhà em làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"

Lâm Nghiên Thu mời cô ấy ngồi xuống, tất nhiên cô cũng không thể nói hết nguyên nhân ra mà chỉ ho khan một cái nói: "Không có chuyện gì đâu chị, tụi em chỉ cãi nhau hai ba câu thôi."

Lưu Tố Mai cũng không suy nghĩ nhiều: "Em nói vậy thì chị yên tâm rồi, tính tình lão Trình nhà em không tốt lắm, em dâu, cho dù tức giận thế nào cũng đừng có lấy cứng đối cứng nhé."

Lâm Nghiên Thu cũng không cãi lại, hai người đang vui vẻ nói chuyện thì nghe thấy trong hành lang có người gọi: "Tiểu Lâm, Tiểu Lâm có nhà không?”

Người đến là vợ của lão Vương hậu cần, cô ấy mang theo hai người phụ nữ mà Lâm Nghiên Thu không quen tới.

Vợ lão Vương giới thiệu: "Đây là vợ của chỉ đạo viên, còn đây là vợ của lão Trịnh bộ tuyên truyền, hai người bọn họ thấy ngại nên kêu chị cùng qua đây hỏi thăm một chút, bộ quần áo kia của em..." Vợ lão Vương cũng muốn may một bộ như vậy, chỉ là tuổi của cô ấy cũng lớn hơn các cô nên không dám mặc ra ngoài.

Lâm Nghiên Thu nghe xong liên hiểu, cô mặc kệ mình có quen họ hay không, trước hết cô vẫn thân thiết chào hỏi: "Các chị ngồi xuống trước, để em đi lấy đồ nhé."

Lâm Nghiên Thu đến bộ đội không lâu lắm nên vẫn chưa quen thuộc với mọi người, đoán chừng là do nhìn thấy cô quá xinh đẹp nên theo bản năng mọi người sẽ cảm thấy cô không phải là người dễ ở chung.

Hiện tại thấy Lâm Nghiên Thu tươi cười hớn hở, nói chuyện cũng rất khách khí, vì vậy độ hảo cảm của mọi người cũng tăng lên nhiều.

Vợ lão Vương vội vàng chạy theo hỏi: "Bản vẽ của em còn nhiều không? Có loại nào chị có thể mặc được không?”

Lúc ở thôn Nam Hoài, Lâm Nghiên Thu nhìn ai cũng xa lạ nên cô cũng không tiếp xúc nhiều với người trong thôn, hơn nữa thời đại này có quá ít trò giải trí, cô thật sự chẳng có việc gì để làm, vì vậy chỉ có thể vẽ tranh giết thời gian, cô sợ người khác nhìn thấy nên vẽ xong thì để vào trong không gian.

Hiện tại Lâm Nghiên Thu không tiện lấy ra trước mặt các cô nên chỉ có thể tìm cớ vào phòng, sau đó lấy mấy bản vẽ vừa bình thường vừa không tính là bại lộ ra.

Vợ của chỉ đạo viên sau khi thấy bản vẽ liền kinh ngạc không thôi: "Tiểu Lâm, em cũng quá lợi hại rồi, cả cái này cũng có thể vẽ ra, thật sự rất đẹp."