Lâm Nghiên Thu cố ý sửa soạn tới nửa đêm, Trình Gia Thuật ở bên ngoài cũng không nóng nảy, anh ngồi vào bàn ăn chờ cô đi ra mới nói: "Dọn xong rồi? Vậy thì ngồi đi."
Lâm Nghiên Thu ngồi xuống cách anh một cái bàn, cô không dám nhìn anh mà chỉ cúi đầu nhìn móng tay mình, có lẽ do vừa rồi náo loạn nên hai sợi tóc dài phũ trước mặt nhìn hơi ngốc nghếch.
Nhìn cô như vậy, nếu thật sự là một đặc vụ thì chắc chắn có thể khiến cho sự nghiệp gián điệp sẽ lạc hậu nhiều năm.
Trình Gia Thuật xoa mi tâm, anh bất đắc di nói: "Tôi cũng không kêu em đi, em vội vàng như vậy làm cái gì?"
Lâm Nghiên Thu đang chăm chú nhìn móng tay liền sửng sốt, cô ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Anh biết tôi không phải vợ anh mà."
"Ở trong mắt lão Phùng và mấy người chính ủy bọn họ đều biết em là vợ của tôi." Trình Gia Thuật nhìn cô rồi nói tiếp: "Còn có mấy anh em Đại Bảo cũng không thể xa em được."
Lâm Nghiên Thu im lặng không lên tiếng.
Trình Gia Thuật tiếp tục nói: "Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, nếu em tiếp tục làm vợ tôi, tôi sẽ cho em cái thân phận để che chở em."
Mặc dù Lâm Nghiên Thu rơi rất nhiều nước mắt, đầu óc cũng mơ hồ nhưng cô không có bị thiểu năng trí tuệ nha, anh ta dựa vào cái gì mà nói như vậy chứ? Dựa vào số tuổi lớn của anh ta hay là dựa vào anh có rất nhiều con?
Còn không biết xấu hổ mà nói giao dịch, anh thật sự cho rằng đàn ông trong thiên hạ đều chết sạch rồi hay sao? Không phải anh là không được à?
Xem như việc anh nói cho cô một thân phận để che chở cô rất hấp dẫn, nhưng cô cũng không cam lòng mình ở thế yếu, cô là con gái cưng được nuông chiều lớn lên, mắc gì phải bị anh ta bắt nạt chứ.
Nếu anh làm cô mất hứng, cô không đánh lại anh nhưng cô sẽ dùng những lời lẽ khó nghe tấn công vào trái tỉìm anh, mạnh mẽ đâm vào.
Lâm Nghiên Thu không chú ý tới móng tay nữa, cô chớp đôi mắt to lấp lánh nước nói: "Tại sao tôi phải làm vợ của anh, anh đã hai mươi tám tuổi rồi, tôi chỉ mới qua hai mươi thôi, anh quá lớn tuổi còn có con nhỏ nữa. Ở chỗ chúng tôi, người như anh không có cửa đâu."
Trình Gia Thuật: "..."
Sắc mặt anh sau khi nghe cô nói xong liền trở nên đen sì.
Lâm Nghiên Thu không nhìn thấy, cô tiếp tục nói: "Tôi cũng không nhất định phải dựa vào anh, thật ra anh có thể ly hôn với tôi, dù sao người khác đều coi tôi là vợ của anh.
Nếu ly hôn thì là vợ vũ, tôi nghe chị Lưu nói quân hôn không phải không thể ly, chỉ cần anh nộp đơn lên bộ đội là được." Nói tới đây, cô thở phì phì tố cáo: "Trước đây anh còn lừa tôi quân hôn không thể ly, nếu ly thì phải ngồi tù, hừ!"
Trình Gia Thuật nghẹn họng, anh nắm chặt tay che miệng ho một cái.
"Tôi còn trẻ, tôi hoàn toàn có thể tìm một người đẹp trai xứng với tôi, cũng không có con..."
Từ khi nào Trình Gia Thuật nói chuyện liền bị người khác xen ngang như vậy, anh nghe xong liền dựng thẳng lông mày kiếm lên nói: "Em còn muốn tìm một người trẻ tuổi đẹp trai? Người bán hàng rong trẻ tuổi đẹp trai à? Chỉ với cái dáng vẻ này của cô thì bị lừa cho quần cũng chẳng còn, ở bên ngoài loại người nào mà không có? Đúng là ngây thơ, không có đầu óc!"
Anh nói cô ngây thơ thì thôi, vậy mà còn dám nói cô không có đầu óc hả?!
Lâm Nghiên Thu tức giận đến nỗi tóc đều muốn dựng đứng, cô cãi nhau với anh: "Được thôi, vậy tôi sẽ không tìm ở bên ngoài, tôi sẽ tìm ở trong bộ đội này, người bán hàng rong không được thì chọn người giống như Từ Phong nè, ai cũng trẻ tuổi hơn anh!" Nói xong cô còn nhìn anh hừ một tiếng.
Trình Gia Thuật nhìn cô quay đầu vung bím tóc nhỏ lên rồi lắc eo thon nhỏ chạy vào phòng Nhị Bảo.