Vốn dĩ Lâm Nghiên Thu nghĩ rằng nếu như cô đã tới thế giới này và trở thành nữ phụ, vậy thì đâm lao thì phải theo lao thôi, có như vậy cô mới có thể có cơ hội sống sót được.
Tuy nhiên, cho dù Lâm Nghiên Thu có rối rắm thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật cô là người xuyên thư, nhưng hiện tại...
Nếu nam chính đã biết cô không phải nữ phụ, cũng biết cô không phải người của thời đại này thì cô cũng không cần giấu giếm và cũng không nên tiếp tục ở lại đây nữa.
Mặc dù cô có hơi yếu đuối nhưng cũng không phải loại phụ nữ không có đàn ông thì sẽ không có cách nào sống được.
Lâm Nghiên Thu hít mũi cố gắng bình tĩnh rồi xách túi lên, cô thật sự muốn rời đi nên cho dù mấy đầu củ cải có bám chặt thế nào cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng điều khiến cô vừa vội vừa tức đó là túi hành lý này cũng quá nặng rồi.
Lâm Nghiên Thu phải dùng hai tay mới có thể xách nó đi được, nhất định là do cô khóc quá nhiều khiến đầu óc trở nên mơ màng nên mới không nghĩ tới chuyện đem cái thứ nặng nề này để vào trong không gian.
Hơn nữa, còn có ba đầu củ cải lớn nhỏ đang cản trở làm cho mỗi bước chân của Lâm Nghiên Thu càng vất vả hơn, kết quả vừa mới tới hành lang đã đụng phải một bức tường bằng người.
Lâm Nghiên Thu còn chưa kịp phản ứng thì túi hành lý to lớn đã bị một bàn tay khác cướp lấy.
Trình Gia Thuật tram mặt mắng cô: "Tối rồi mà còn làm trò cái gì! Em mau quay về nhà cho tôi!"
"Tôi không cần anh lo, anh trả túi xách lại cho tôi!"
Lâm Nghiên Thu lạnh lùng nói rồi muốn cướp túi lại, nhưng Trình Gia Thuật đã dễ dàng tránh né mà chẳng tốn chút sức nào.
Thậm chí, anh còn dùng bàn tay to khác giữ chặt lấy cánh tay cô và kéo cô vào trong: "Bên ngoài tối đen như mực, em muốn đi đâu? Tôi thấy có lễ em muốn bị người ta bắt cóc ném vào trong núi mới chịu nghe lời!"
Trình Gia Thuật nóng nảy nên mới lỡ miệng nói ra kết cục của nữ phụ trong tiểu thuyết, anh nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng.
Anh thở dài một hơi, mất tự nhiên hạ giọng nói: "Vào nhà rồi nói sau!"
Người phụ nữ này còn muốn học theo Dư Tĩnh Tĩnh đáng chết kia, các cô cho rằng thế giới này là do các cô điều khiển hay sao? Cô không nghĩ tới bên ngoài kia đang loạn thế nào, giấy tờ chứng minh thân phận cũng không có, cái dáng vẻ yếu đuối này của cô chạy ra ngoài sẽ khiến bao nhiêu tên đàn ông khác dòm ngó, nếu như bị lừa thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Nghiên Thu cũng biết thế giới bên ngoài không giống với những gì mà cô đã tưởng tượng, lúc trước khi cô đọc quyển tiểu thuyết này, cô thấy nữ chính nói muốn đi xa thì đi xa, muốn đi chợ đen liền đi chợ đen, lá gan cô ấy lớn vô cùng.
Về sau cô ấy càng lợi hại hơn, cô ấy còn có thể tự mình kinh doanh, nhưng sự thật mọi chuyện đề sẽ đơn giản như vậy sao?
Sau khi tới đây, Lâm Nghiên Thu mới chân chính biết được thế giới này phức tạp hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của cô.
Lúc ở huyện Nam Hoài, Lâm Nghiên Thu nghe người trong thôn nói có một người đi về phương Nam để bán xe đạp, không ngờ còn chưa tới nơi đã bị cướp giết chết, cho đến bấy giờ cũng không thể tìm được kẻ đó là ai.
Lâm Nghiên Thu coi như tự mình biết mình, cô biết bản thân cô không có khả năng vào Nam ra Bắc được.
Hơn nữa, cô lúc nào cũng thấy rất sợ hãi bởi vì nữ phụ trong tiểu thuyết đã bị lừa bán trên đường đi đến tỉnh thành.
Nhưng trước mắt cô cũng bị ép lên Lương Sơn rồi, nếu không đi còn có thể làm sao bây giờ đây?