Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 86




Lâm Nghiên Thu đang luống cuống với hai túi bột mì và gạo đặt trên đất, chợt nghe Đại Bảo hô: "Mẹ, con muốn ăn bánh bao!"

Nhị Bảo nghe xong cũng nói: "Mẹ, con cũng muốn ăn, mẹ làm bánh bao cho chúng con đi!"

Lâm Nghiên Thu: ".

." Các bảo bối thật sự xem trọng cô rồi.

Đại Bảo nhìn cô: "Mẹ, rốt cuộc mẹ có biết làm không, bánh bao mẹ Đại Vượng làm rất ngon đó!"

Mẹ Đại Vượng chính là Lưu Tố Mai.

Bị mấy đứa nhỏ dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, Lâm Nghiên Thu sẽ không biết xấu hổ nói mình không biết làm sao?

"Có chứ, tất nhiên mẹ sẽ làm!"

Sau đó cô chậm rì rì đi vào nhà bếp bắt đầu trộn bột.

Không phải chỉ cần nhào bột mì thôi sao? Bột nhiều hơn nước, nước nhiều hơn bột là được.

Nhân bên trong không phải chỉ là rau trộn thôi sao? Cái gì mà chẳng ăn được.

Tiếng loảng xoảng liên tiếp vang lên từ chiều cho tới khi trời tối, cuối cùng cũng làm ra hình đáng bánh bao.

Cô cho bánh bao vào nồi hấp, cuối cùng Lâm Nghiên Thu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô lau mồ hôi thấm ướt ở chóp mũi rồi để cho Nhi Bao cho them cui vao.

Sau đó cô quay sang nói Đại Bảo: "Con đi kêu Tam Bảo và Tiểu Bảo về đi, đợi ba về tới thì chúng ta có thể ăn cơm."

Vừa nghĩ đến lát nữa có thể ăn bánh bao, Đại Bảo vui vẻ dạ một tiếng rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Rất nhanh, một nồi bánh bao trắng mập mạp được cho ra nồi, Lâm Nghiên Thu bị đụng nóng nên giơ tay sờ lỗ tai, cô nghe thấy Đại Bảo ở bên ngoài kêu một tiếng: "Bal"

Trình Gia Thuật về rồi?

Lâm Nghiên Thu đắc ý bưng bánh bao ra ngoài, mong đợi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh.

Ai ngờ anh chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi đi thẳng vào phòng.

Lâm Nghiên Thu: "..."

Một lát sau, Trình Gia Thuật thay bộ quân trang ngụy trang đi ra, anh đứng trong phòng khách thắt đai lưng, Lâm Nghiên Thu thấy kỳ lạ nên hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài nữa hả? Tôi mới làm bánh bao xong, anh có muốn ăn một chút rồi hẳn đi không?" Mặc dù cô quên cho bột lên men, muối cũng cho vào hơi nhiều.

Trình Gia Thuật đội mũ quân đội lên rồi bỏ lại một câu: "Mấy mẹ con tự mình ăn đi, tôi đi dã huấn." Anh nói xong liền rời đi, toàn bộ quá trình cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.

Lâm Nghiên Thu: "...

Cô đã làm gì trêu chọc anh ta rồi sao?

Buổi tối hôm đó, Trình Gia Thuật cũng không trở ve ăn cơm khiến cho bánh bao hấp của Lâm Nghiên Thu vẫn còn đó, cô sợ trời nóng sẽ làm bánh hỏng, chỉ có thể mang đến căng tin, nơi đó có tủ đông, mọi người thỉnh thoảng có thể mượn dùng một lần.

Sau khi từ căng tin trở về, Lâm Nghiên Thu càng nghĩ càng tức, thật sự là không thể giải thích được!

Bản thân cô chẳng trêu chọc gì anh ta, cái tính khó ưa đó nói tới liền tới, đi dã huấn hả? Cũng đâu phải chuyện gì gấp gáp, ăn một bữa cơm rồi đi cũng không được à? Bày cái dáng vẻ đó làm gì chứ!

Ngày hôm sau, Lưu Tố Mai đem quần áo đưa cho Lâm Nghiên Thu: "Em dâu, em xem chị làm theo hình vẽ của em có được không?"

Lưu Tố Mai làm việc rất lưu loát, hai ngày trước Lâm Nghiên Thu đưa vải cho cô ấy, vậy mà tối hôm qua cô ấy đã làm xong toàn bộ, một chiếc áo ngắn màu hồng cánh sen, kiểu dáng trang phục học sinh dân quốc cải tiến, bên hông cổ áo khâu vài cái cúc áo, một chiếc váy màu xanh nước biển, còn có một chiếc quần ống rộng cùng màu.

Lâm Nghiên Thu run rẩy nhìn từng cái một, kinh ngạc nói: "Chị dâu, chị thật lợi hại, tay nghề còn tốt hơn thợ may ở huyện Nam Hoài mà em từng tìm nữa."

Cô nghĩ cùng lắm Lưu Tố Mai chỉ có thể miễn cưỡng làm ra quần áo tương đối giống hình vẽ của cô, nào ngờ kết quả lại tốt hơn dự đoán rất nhiều.

Tâm tư Lâm Nghiên Thu khẽ động, nói: "Chị dâu, tay nghề của chị nếu không mở tiệm may thì thật đáng tiếc, chị không nghĩ tới chuyện tự mình kiếm tiền sao?"