Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 71




Trình Gia Thuật: "..." Rốt cuộc cũng chịu đi rửa tay.

Buổi chiều còn phải huấn luyện, Trình Gia Thuật ăn cơm xong liền đi ra ngoài, trước khi đi anh nói với Tiểu Bảo vài câu hăm dọa cậu.

Vì vậy cả buổi chiều cậu bé rất ngoan ngoãn không chỉ không quấy rối mà còn giúp Lâm Nghiên Thu làm việc nhà.

Ký túc xá này bọn họ ở đã được xây nhiều năm, lúc trước cũng có người từng ở đây nên dùng lại bàn ghế cũng không có vấn đề gì, chỉ là phòng bếp còn có tro đầu ở góc cạnh phòng vệ sinh khiến Lâm Nghiên Thu nhìn chịu không nổi, ngủ trưa cũng không ngủ liền tìm một cái dây mướp rồi lau chùi.

Trong lúc đang bận rộn, ở cửa có một người đang gọi cô, đó là một người phụ nữ có liên quan với nữ chính trong tiểu thuyết.

Mái tóc của cô ấy ngắn ngang tai, mặc một bộ áo khoác màu đỏ sậm và quần không phân biệt rõ màu sắc, ngũ quan bình thường, làn da ngăm đen.

Trong tay cô ấy đang bưng một đĩa bánh bao, bắt chuyện với Lâm Nghiên Thu: "Chắc em là vợ của đội trưởng Trình, chị là vợ của Phùng Kiến Quốc, hồi sáng thấy em bận quá nên không tới chào hỏi được, nhà chị ở đối diện, chị có gói bánh bao nhân thịt lợn bắp cải đưa cho em nếm thử nè."

Lâm Nghiên Thu nhớ cô gái này trong tiểu thuyết là Lưu Tố Mai bạn thân của nữ chính.

Cô ấy là người thành thật, không biết cách ăn mặc, nói khó nghe chính là quá ngốc.

Bất quá nữ chính rất thích đi cùng cô ấy ra ngoài.

Mỗi lần hai người đi cùng một chỗ, đều sẽ có những lời khen ngợi như khí chất như hương như hoa của nữ chính, dưới sự phụ trợ vừa quê vừa xấu của Lưu Tố Mai càng khiến nữ chính thu hút được nhiều sự chú ý của người khác.

Lâm Nghiên Thu: "..."

Có lẽ Dư Tĩnh Tĩnh biết nhược điểm của bản thân mình là gì cho nên trong cốt truyện chỉ đề cập đến con đường khí chất, khi cần thiết mới kéo theo bạn thân xuất hiện để làm nổi bật bản thân mình.

Lâm Nghiên Thu: "..."

Aiz, cô thật sự không thể hiểu được loại hành vi này.

Thật ra nếu nhìn kỹ, Lưu Tố Mai cũng không phải là người xấu xí, chỉ là da cô ấy quá đen.

Nếu như cô ấy trắng thêm một chút và biết cách phối quần áo thì hai chữ xấu xí chẳng có miếng liên quan gì với cô ấy cả.

Đương nhiên những thứ này đều phải nói sau, bây giờ Lâm Nghiên Thu mới tới, chỗ nào cũng không quen thuộc.

Hiện tại cô rất cần làm quen một vài người bạn để hòa nhập được với cuộc sống nơi đây.

Cô vội vàng nhận lấy bánh bao rồi mời Lưu Tố Mai vào nhà.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?" Lưu Tố Mai hỏi.

"Em hai mươi bốn." Lâm Nghiên Thu trả lời dựa theo số tuổi của nữ phụ.

"Hai mươi bốn?! Chị bằng tuổi em đó, sao nhìn em trẻ quá vậy, em nhìn chị đi, qua vài năm nữa nếu nói chị là dì của em thì cũng sẽ có người tin."

Nghe thấy giọng điệu vừa kinh ngạc vừa tự tỉ của đối phương, Lâm Nghiên Thu cũng lười an ủi nói chị không có già hoặc em không có chỗ nào trẻ tuổi mà trực tiếp nói thẳng: "Trước tiên chị nên dưỡng trắng da một chút, ít nhất có thể trẻ hơn năm tuổi đấy."

Trong tiểu thuyết, Lưu Tú Mai cũng từng nói mấy lời này với Dư Tĩnh Tĩnh nhưng cô ta không thèm để ý nói tuổi tác hay chuyện còn trẻ gì đó không quan trọng, nào ngờ vừa quay đầu đã lấy Lưu Tố Mai làm nền cho mình...

"Dưỡng như thế nào?" Lưu Tố Mai hâm mộ nhìn Lâm Nghiên Thu, cô ấy không nhịn được sờ lên cánh tay của cô, than một tiếng: "Em dâu à, da của em thật đẹp."

"Chị dâu, chị xem trên mặt chị có rất nhiều đốm nám, chắc là do thường xuyên phơi nắng đi, chị không thể phơi nắng dưới ánh mặt trời nữa, nếu không thì không những mau già mà còn bị lỗ chân lông to, bị nám nữa..." Lâm Nghiên Thu yêu cái đẹp là do chịu ảnh hưởng từ mẹ mình, năm mười lăm tuổi cô đã bắt đầu tiếp xúc với các loại sản phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm.