Thời kỳ này TV là hàng hóa rất đắt đỏ và thu hút khách, cửa hàng bách hóa chỉ bán cho người có quan hệ, nếu như không có quan hệ thì cũng chỉ có thể bỏ ra giá cao mua máy lắp ráp.
Chờ hắn đem hai cái TV này về bán thì mấy gian phòng bằng bùn của hắn sẽ có thể đổi thành nhà gạch đỏ!
Từ Quảng Châu đến Nam Hoài cần phải đi xe lửa hai ngày hai đêm.
Mười một giờ đêm, Tôn Cường vác hai chiếc TV trên vai, hắn mang theo khát vọng tốt đẹp xuống ga xe lửa Nam Hoài.
Ngay trước cửa ra vào, hắn đã bị người ta gọi lại.
Người gọi hắn là một người công an mặc đồng phục màu trắng, trên đầu đội mũ vành.
Còn chưa đợi hắn phản ứng thì đã bị người ta bắt lên xe máy rồi chạy đi.
Đến cục công an, Tôn Cường bị ném vào trong căn phòng tối đen, bên trong không có cửa sổ, chỉ có một cái bàn, một cái ghế, dưới ánh đèn bàn mờ nhạt, hắn nhìn thấy trên ghế có một người đàn ông mặc quân phục, quanh người anh ta tản ra từng cơn lạnh lẽo, ánh mắt như chim ưng đảo qua.
"Anh là Tôn Cường?"
Tôn Cường đang nằm trên mặt đất, nghe thấy người đàn ông hỏi như vậy, còn chưa kịp mở miệng trả lời thì đã bị người đàn ông dùng một tay kìm cổ đẩy thắng vào tường, sức lực của anh ta rất lớn làm hắn muốn nghẹt thở.
"Tôi, tôi là..."
Hắn thậm chí còn không thể nói đầy đủ, cả người đã bị người đàn ông dùng một tay đánh bay ra ngoài hai thước rồi đập vào tường, hai mắt hắn trở nên đen kịt, một mùi máu tanh từ từ dâng lên.
...
Lục Kiến Quân ở bên ngoài nghe tiếng kêu thảm thiết ở trong phòng từng đợt vang lên khiến da đầu tê dại.
Muốn trách chỉ có thể trách số phận hắn xui xẻo, đội nón xanh cho ai không đội lại đi đội cho nhà Đại đội trưởng của anh, làm như thế có khác nào muốn mộ phần của hắn mọc cỏ đâu!
Trình Gia Thuật là ai? Người đàn ông này ở trong bộ đội nổi dang dũng mảnh, làm sao anh ta có thể nhịn được loại chuyện này?
Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ ánh mắt của chị dâu nhỏ có vấn đề gì sao? Cái tên này vừa lùn vừa ốm giống như mấy cô gái, ngoại trừ so với đại đội trưởng nhỏ hơn mấy tuổi, còn lại có chỗ nào có thể so sánh được với đại đội trưởng nhà anh chứ?!
Thật sự là có phúc mà chẳng biết hưởng!
Lục Kiến Quân cũng sợ xảy ra chuyện không tốt, anh thấy thời gian không sai biệt lắm liền vội vàng đẩy cửa đi vào.
Bên trong cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ có cái tên Tôn Cường đang nằm liệt trên mặt đất, mặt mũi đầy máu tươi giống như sợi mì mềm nhũn không biết còn sống hay đã chết.
Mà đại đội trưởng nhà anh thì giống như không có việc gì cầm khăn lau tay, vẻ mặt anh ta lạnh nhạt, khóe mắt rũ xuống giống như người nằm trên đất không phải là người mà là một con chó.
Lục Kiến Quân yên lặng lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
"Chuyện hôm nay tôi không hy vọng có người thứ hai biết." Trình Gia Thuật lau vết máu trên tay xong rồi đem cái khăn bẩn thỉu đó ném lên người đàn ông giống như con chó nằm chờ chết.
Lục Kiến Quân rất thông minh, vội vàng nói: "Đại đội trưởng yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.
Thằng nhóc này dám buôn lậu hàng hóa cũng đã đủ cho hắn uống một bình rồi, ngày mai tôi sẽ tự mình thẩm vấn hắn."
Mặc dù chính sách bây giờ còn nới lỏng, nhưng việc mua đi bán lại để kiếm một số tiền lời nhất định thì vẫn vi phạm pháp luật, về phần rốt cuộc số tiền là bao nhiêu thì phải tự mình nắm chắc.
"Tiền của chị dâu..."
Lục Kiến Quân vốn định hỏi thăm số tiền chị dâu nhỏ bị lừa, nếu tìm về được thì có cần đưa cho chị dâu nhỏ hay không.
Kết quả là...
"Quăng đi!" Giọng nói lạnh leo của Trình Gia Thuật vang lên.
Lục Kiến Quân nhất thời không dám nói thêm gì nữa.
... Nửa đêm, một tia chớp nặng ne bỗng dưng bổ ra trong màn đêm, kèm theo từng đợt sấm chớp, mưa to như trút nước.