Cô cũng thấy ủy khuất chứ bộ, nếu như không phải nhìn thấy quyển tiểu thuyết do Dư Tĩnh Tĩnh viết thì cô cũng sẽ không xuyên tới cái nơi quỷ quái như thế này, mọi chuyện có liên quan gì tới cô đâu, cô cũng không phải là nữ phụ mà...
Không cho anh ta lại gần thì anh ta lại trở nên hung dữ với cô, đồ khốn kiếp!
Cô càng nghĩ càng tức giận, vành mắt cũng đỏ theo, mũi cũng có chút nghẹn ngào, không nhịn được nhỏ giọng khóc thút thít.
"Em khóc cái gì?" Trình Gia Thuật nhận thấy có øì đó không 6n anh giữ bả vai muốn xoay người cô lại.
Lâm Nghiên Thu vừa nghe anh nói như vậy, mũi càng bị nghẹn thêm, cô xoay người sang chỗ khác không cho anh chạm vào, ai mà không phải bảo bối của ba mẹ, anh dựa vào cái gì mà hung dữ với cô chứt
Nhưng mà sức lực của cô cũng không chống nổi người anh, Lâm Nghiên Thu thoáng cái bị lật người qua, nước mắt còn đang tuôn trào, cô nóng nảy nói với anh: "Anh chỉ biết ăn hiếp tôi!"
Anh đưa tay lau sạch nước mắt lăn xuống má của cô, nói năng khô khan: "Được rồi, được rồi, tôi không chạm vào em, không ăn hiếp em nữa có được không? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nhè."
Nói thì nói như vậy, anh vẫn vươn tay ôm cô vào trong ngực, vụng về vỗ lưng của vợ mình nói: "Không được khóc nữa, mau đi ngủ!"
"Tôi cứ khóc thế đấy..." Còn dám hung dữ!
Tối hôm qua Trình Gia Thuật phải vất vả lắm mới có thể dỗ dành cho cô vợ nhỏ nín khóc rồi đi ngủ.
Còn bản thân vì còn nhiều tâm sự nên không ngủ được, ngày hôm sau anh còn muốn bắt xe đi nên trời chưa sáng đã vội vàng thu thập đồ rời đi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.
Anh cả Trình muốn đưa anh đi nhưng đã bị anh từ chối.
Trước khi đi, anh nhìn cô vợ nhỏ đang ở trong sân sờ chỗ này chỗ kia cũng không tới trước mặt mình.
Trình Gia Thuật ho nhẹ một cái gọi cô: "Mẹ Đại Bảo, vào trong phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì vậy?" Lâm Nghiên Thu ném cây chổi trong tay xuống, không thể không vào phòng.
Có thể có chuyện gì đây...
Trình Gia Thuật đứng chống nạnh, tầm mắt không được tự nhiên nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mới nhìn cô vợ của mình nói: "Tôi sắp đi rồi."
Bởi vì tối hôm qua Lâm Nghiên Thu còn vì chuyện kia mà khóc lóc cả đêm nên lúc này khá lúng túng.
Cô nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, đợi nửa ngày mới nói ra được một câu: "Vậy anh đi dường cẩn thận, tới nơi phải gọi điện báo bình an."
Trình Gia Thuật ừ một tiếng, anh đi đến bên giường sờ khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang ngủ say của mấy củ cải, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nghiên Thu nói: "Tạm thời em cứ nhà đi, tôi sẽ nhanh chóng đón mấy mẹ con em đi theo."
Lúc nói những lời này, anh đột nhiên cất bước tiến tới khiến Lâm Nghiên Thu không kịp phản ứng, anh dùng hai tay ôm lấy cô rồi hôn lên trán cô một cái nói: "Tôi đi đây."
Lâm Nghiên Thu: "...
Tại một quân khu ở tỉnh J.
Việc làm đầu tiên sau khi Trình Gia Thuật trở lại bộ đội chính là đến bộ chỉ huy trung đoàn trả phép.
"Báo cáo!”
"Vào đi." Trịnh đoàn trưởng ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, thấy người đến là Trình Gia Thuật, ông liền chỉ cái ghế gỗ lim đối diện mình rồi nói: "Ngồi đi."
Trịnh đoàn trưởng đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, anh là đại đội trưởng trẻ tuổi nhất từ khi thành lập đội trinh sát đến nay, uy danh khiến ai nấy đều cảm thấy sợ hãi.
Thời điểm Trịnh đoàn trưởng làm vị trí của anh khi xưa ước chừng cũng hơn anh năm tuổi so với bây giờ, Trình Gia Thuật là một hạt giống tốt nên được bồi dưỡng nhiều hơn, cuộc sống còn dài, tiền đồ vô cùng sán lạn.
"Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi? Vậy cậu muốn tiếp tục ở lại đại đội trinh sát, hay là đến đại đội cấp A?"
Có rất nhiều người mong muốn được chạm vào vị trí này, ban đầu thằng nhóc này cũng không chịu.