Tuy cô và người chồng trước của mình không có giấy lĩnh chứng, pháp luật sẽ không can thiệp, nhưng rốt cuộc cô cũng đã từng gả qua cho người khác, chuyện này cô phải cho Cao Thành một lời giải thích.
Cao Thành đứng ở đầu cầu thang, yên lặng đứng nghe những lời Ngụy Hồng vừa nói không sót chữ nào, nghe nói cô đã có một người chồng ở quê, hắn ta còn đến bộ đội làm náo loạn muốn dẫn cô rời đi, trong lúc hỗn loạn còn đẩy chị dâu của bọn họ ngã xuống.
Cậu cũng không biết tư vị trong lòng mình là gì, dù sao cũng giống như ăn cái gì đắng chát, mắt thấy Ngụy Hồng đi xuống, anh há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì mà chỉ buồn bực xoay người rời đi....
Lâm Nghiên Thu tỉnh ngủ mở mắt ra liền nhìn thấy Trình Gia Thuật mang một thân bụi bặm ngồi bên cạnh giường bệnh, tuy đôi vai vẫn thẳng tấp như trước nhưng trên mặt đã đầy râu ria, trong mắt cũng đầy tơ máu đỏ.
"Em tỉnh rồi?" Giọng nói của anh như một hòn đá khô cứng.
Lâm Nghiên Thu dùng giọng mũi nồng đậm ừm một tiếng, rõ ràng cũng không làm øì, ánh mắt nhìn anh lại sợ hãi giống như một con ấu thú mê mang sau khi kinh hãi.
Sự thật mang thai đến quá nhanh quá ngoài ý muốn, cô căn bản trở tay không kịp, nếu như không phải bị đẩy ngã, cô thậm chí cũng không biết, một chút phản ứng mang thai cũng không có hoặc là nói cho dù có, cô cũng bởi vì không có kinh nghiệm nên không rõ ràng, hơn nữa ngoại trừ lần đầu tiên, về sau bọn họ đều dùng biện pháp phòng ngừa.
Khoảnh khắc phát hiện chuyện này, Lâm Nghiên Thu cũng không thể tin được, bản thân yên lặng tính toán thời gian, thật không khéo, hẳn là lần đầu tiên đã trúng...
Xác suất này là gì đây?
"Sao lại không nói lời nào?" Trình Gia Thuật nghĩ rằng cô không thoải mái, anh đặt tay lên bụng cô, cho dù cách một cái chăn nhưng tựa hồ cũng có thể cảm nhận được lực lượng sinh mệnh nhỏ bên trong, khóe miệng Trình Gia Thuật bất giác nhếch lên, anh thúc giục cô: "Mau nói đi."
Nói cái gì cơ.
Lâm Nghiên Thu mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn đùm một chỗ, cô đáng thương nói: "Làm sao bây giờ, em không muốn sinh nó."
Trình Gia Thuật đình trệ, mới vừa nhếch khóe môi liên chậm rãi thu lại.
"Đó là chuyện ngoài ý muốn, em, em nói không muốn sinh con.
." Lâm Nghiên Thu nói xong liền không một tiếng động, ngón tay luống cuống nắm lấy ga giường, nhìn trộm sắc mặt càng ngày càng âm tram của Trình Gia Thuật, giống như muốn nuốt chửng người bất kỳ lúc nào.
Anh hung dữ như vậy làm gì, không phải cô đã nói rồi sao, cô sợ đau, có thể không sinh con.
Cái người này sao không chịu giữ lời gì hết.
Lâm Nghiên Thu vốn dĩ đang nghẹn lòng, giờ còn phải nhìn sắc mặt của anh, một cỗ ủy khuất liền dâng lên, cô nghẹn ngào nức nở một tiếng, nắm chặt tay đập vào tay anh: "Đều tại anh hết, em không muốn sinh, không muốn sinh."
Một người đàn ông cứng rắn giống như mình đồng da sắt như Trình Gia Thuật, nghe vợ nói từng câu không muốn sinh, không muốn sinh, anh tức giận tới nỗi hốc mắt đỏ bừng, cắn răng hỏi cô: "Được, em không sinh, nếu không muốn sinh con thì tại sao em không uống thuốc phá đi, còn chờ anh về làm gì?"
Lâm Nghiên Thu ô ô nói không nên lời.
Trình Gia Thuật nhìn chằm chằm cô khóc lóc một hồi, cổ họng cũng nghẹn ra.
Sau đó liền nghe Lâm Nghiên Thu hít hít cái mũi yếu ớt nói: "Bác sĩ nói uống thuốc phá thai càng đau hơn, nếu phá không sạch còn phải cạo ra cho em, em sợ lắm."
Lần này Trình Gia Thuật cũng không biết nên tức hay nên cười, anh nghiến răng, từ ke răng phát ra một câu: "Sinh em cũng sợ, uống thuốc em cũng sợ, vậy em nói xem muốn làm thế nào." Lâm Nghiên Thu thấy rất hối hận, vô cùng hối hận, tại sao cô lại vui vẻ chơi với anh làm chi để giờ chơi ra mạng người rồi.
Cô hít hít mũi, Ủy khuất thì thâm: "Nếu anh có thể sinh cho em thì tốt rồi."