Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 154




Bất kể ngày đêm, không biết tuổi tác, không thấy được ánh sáng mặt trời, đây là sự tra tấn thống khổ so với tưởng tượng của cô ta nhiều.

Cô ta giật giật đôi môi khô khốc nói: "Anh hỏi đi, chỉ cần tôi biết tôi sẽ trả lời."

Trình Gia Thuật lấy ra một cái bình lục sắc rất nhỏ để trên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô ta: "Cô nhìn xem đây là cái gì?”

Dư Tĩnh Tĩnh vốn đã bình tĩnh lại, nhưng sau khi nhìn thấy cái bình lục sắc kia, cảm xúc lại trở nên kích động, cô ta nắm lấy cái bình, kinh ngạc nhìn chằm chằm nó: "Đây là của Lâm Nghiên Thu sao?! Không thể nào, làm sao cô ta có thể có đồ của niên đại đó, không thể nào!"

Trình Gia Thuật nhíu chặt lông mày, trầm giọng truy vấn: "Đồ vật của niên đại gì, cô mau nói rõ ràng!"...

Nửa tiếng sau, Trình Gia Thuật đi ra từ căn cứ, mở cửa xe jeep quân dụng rồi bước vào.

Một tay anh đỡ lấy trán, nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu, bình lục sắc vừa rồi là do sáng nay anh trở về lấy văn kiện, thuận tay cầm một món trong đống chai lọ kia, mặc dù chữ viết trên thân chai đã bị cố ý cạo đi, nhưng có lẽ Lâm Nghiên Thu không biết, có đôi khi càng giấu đầu lòi đuôi, càng làm cho người ta tìm tòi khám phá.

Giờ phút này trong đầu anh chỉ có giọng nói của Dư Tĩnh Tĩnh.

Cô ta chắc chắn có vấn đề, không gian hay hệ thống? Cô ta không phải chỉ xuyên hồn mà nhất định là xuyên cả người qua, nữ phụ là do tôi tự mình viết ra không có bàn tay vàng, vì sao lại như vậy? Có phải một ngày nào đó cô ta có thể trở về phải không? Anh thả tôi ra ngoài đi, tôi muốn gặp cô ta, tôi muốn quay về với cô tal

Không gian? Hệ thống? Trình Gia Thuật hoàn toàn nghe không hiểu gì cả, thẳng đến khi nghe Dư Tĩnh Tĩnh giải thích, anh mới biết nếu có được không gian hoặc hệ thống, tương đương với việc có năng lực đặc thù nào đó.

Nếu như không phải anh đã biết thế giới này cũng không phải là chân thật tồn tại, Trình Gia Thuật tuyệt đối một chữ cũng không tin.

Cô ấy biết trong tương lai sẽ có một ngày có thể trở về sao? Nếu cô ấy biết, vậy cô coi anh ta là gì? Một nhân vật hư cấu tùy tiện giải sầu, là người thế thân cho bạn trai của cô ư?

Còn có cô không muốn sinh con cho anh, có phải vì cô muốn tương lai khi trở về sẽ không còn vướng bận gì đúng không?

Trình Gia Thuật vuốt ve cái bình trong tay, trong lúc nhất thời muôn vàn tư vị dâng lên trong lòng, thật lâu sau, anh mới lạnh lùng khởi động xe rời khỏi nơi này.

Quay về bộ đội, Trình Gia Thuật không trực tiếp đến sân huấn luyện, thái độ khác thường nhốt mình trong văn phòng, Tôn Học Binh bên kia gọi điện thoại đến hỏi anh xử lý Dư Tĩnh Tĩnh thế nào.

Chuyện lúc trước bị Trình Gia Thuật đè ép xuống, không phải anh không nghĩ tới báo cáo với cấp trên, nhưng vừa nghĩ đến sẽ làm liên lụy tới Lâm Nghiên Thu, nếu như nháo lớn, anh cũng không khống chế được, vì vậy cái gì anh cũng không làm mà chỉ cho người giám sát Dư Tĩnh Tĩnh trong ngục.

"Thêm một đoạn thời gian nữa, nếu không có vấn đề gì thì thả người, sau đó cho người giám sát cô ta."

Trình Gia Thuật cúp điện thoại, kéo ngăn kéo ném cái bình đó vào trong.

Phía bên kia, Lâm Nghiên Thu hoàn toàn không hề hay biết việc gì, cô còn đang cùng vợ của Ngưu chính ủy ghé vào cửa sổ nghe lén, mãi cho đến khi trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu kinh hãi của Ngụy Hồng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng vào xem.

Chỉ thấy Ngụy Hồng đang luống cuống tay chân đứng bên cạnh ghế gỗ lim, còn ban trưởng Cao Thành đang khom lưng lau váy cho Ngụy Hồng, dưới mặt đất là một ấm nước bị vỡ.

"Ôi tiểu Cao, có chuyện gì vậy?"

Vợ Ngưu chính ủy vừa lên tiếng khiến hai người trẻ tuổi hoảng sợ, bọn họ giống như bị điện giật cuống quít tách nhau ra, bối rối không biết nên để tay chân ở đâu mới phải.