Nhưng anh vẫn không hối hận khi yêu cô, càng không xem cô là người thay thế cho mẹ Đại Bảo.
Trên thực tế, nếu như không có sự xuất hiện của cô, anh và mẹ Đại Bảo lúc này cũng đã sớm giống như người xa lạ, một người bỏ trốn với người đàn ông khác, một người cưới Dư Tĩnh Tĩnh.
May mắn là cô đến nơi này, cuộc sống hiện tại làm cho anh cảm thấy mình giống như có được hạnh phúc xa xỉ nhất thế giới.
"Ngày mai anh sẽ hỏi thăm Ngưu chính ủy một chút." Trình Gia Thuật nói xong, nhịn không được cúi đầu chạm vào đỉnh đầu cô.
Lâm Nghiên Thu còn tưởng rằng anh muốn cùng cô chơi trò thân thiết, nên đã chủ động nâng cái miệng nhỏ nhắn, cằm ngửa lên cao, bộ dạng câu người.
Muốn câu dẫn anh sao? Vậy thì được rồi.
Trong phòng rất nhanh truyền đến những tiếng kêu mềm nhữn của người phụ nữ.
Nếu như nói Trình đại đội trưởng ở trong bộ đội đóng vai nhân vật Nghiêm phụ, vậy Ngưu chính ủy chính là từ mẫu rồi.
Vốn dĩ anh ta làm bên công tác tư tưởng, tùy tiện chọn một người binh sĩ dưới trướng mình thì tổ tiên mười tám đời nhà người đó anh đều biết rõ ràng.
Ngày hôm sau vừa mới nghe Trình Gia Thuật đề cập đến chuyện này, Ngưu chính ủy liền nói: "Tôi thấy tiểu tử Cao Thành kia cũng không tệ, mấy năm đầu do tôi đi nông thôn chiêu binh tuyển cậu ta vào.
Tuy rằng hiện tại chức vị không cao lắm, chỉ là ban trưởng, nhưng thành tích khảo hạch của cậu ta đều là xuất sắc, nếu muốn chuyển thành sĩ quan ở lại bộ đội hẳn là không thành vấn đề.
Càng khó được chính là, tiểu tử kia là người thành thật trung hậu, nếu em gái cậu đi theo cậu ta, nhất định sẽ không chịu thiệt."
"Cảm ơn lão Ngưu, có dịp hãy đến nhà tôi ăn cơm."
Ngưu chính ủy làm việc rất lưu loát, anh ta chỉ nói một câu, không đến mấy ngày sau đã để cho vợ mình thông báo một tiếng trước với Lâm Nghiên Thu, ngày mai ở nhà anh xem mặt, còn cố ý dặn dò Ngụy Hồng sửa soạn một chút.
Ngụy Hồng thẹn thùng cúi đầu, hai tay nắm lấy bím tóc trước ngực.
Lâm Nghiên Thu lớn như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy người khác đi xem mắt, cô cũng không biết quá trình đó như thế nào.
Bất quá cũng không quan trọng lắm, chỉ cần biết bọn đàn ông đều là động vật thị giác là được rồi, sáng sớm rời giường, Lâm Nghiên Thu lôi kéo Ngụy Hồng sửa soạn một hồi lâu.
Ở trong quân đội hai tháng, làn da ngăm đen ở quê nhà của Ngụy Hồng đã được dưỡng trắng hơn không ít.
Hơn nữa Ngụy Hồng vẫn còn trẻ, trao đổi chất nhanh, khó có được không lưu lại đốm rám nắng và lỗ chân lông thô ráp, chỉ là làn da hơi khô, trước tiên Lâm Nghiên Thu làm tốt công tác dưỡng ẩm cơ bản cho Ngụy hồng, sau đó mới bắt đầu bôi phấn nền.
Trình Gia Thuật mặc một thân quần phục màu xanh ô liu, cầm mũ từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy có hai người trong phòng khách.
Vợ anh đang cầm một cái bàn chải lông nhỏ, đang quét tới quét lui trên mặt Ngụy Hồng, bên cạnh là mấy cái chai lọ øì đó mà anh chưa từng thấy qua.
Trình Gia Thuật nhíu mày, bất động thanh sắc hỏi: "Hai người đang làm cái gì vậy?"
Lâm Nghiên Thu quay người lại, thấy người vào là anh, cô hoảng sợ nói: "Sao anh lại về rôi?" Không phải trời chưa sáng anh đã đi bộ đội rồi sao? Nếu không sao cô dám trắng trợn bày bừa đồ vật trong không gian ra để trang điểm cho Ngụy Hồng như vậy, lừa gạt Ngụy Hồng còn dễ hơn so với anh nhiều.
"Anh về lấy văn kiện." Trình Gia Thuật làm như không phát hiện, vào phòng cầm văn kiện bước ra, một lần nữa đội mũ quân đội vào, không lộ dấu vết nói: "Buổi trưa anh không về, có chuyện gì thì buổi tối về rồi nói sau."
"Anh bận thì đi đi, chuyện xem mắt của Hồng Hồng có em đi cùng là được rồi, anh cũng không giúp được."