Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 144




Vừa nghĩ đến khả năng này, áp lực xung quanh Trình Gia Thuật bất chợt hạ thấp, đúng lúc đội phó Triệu Hàn gõ cửa, liền nhìn thấy sắc mặt đội trưởng bọn họ không tốt, thậm chí có chút xanh mét, trong lòng cậu thầm nghĩ một tiếng nguy rồi, đám nhuyễn binh đản tử hôm nay có thể lại phải chịu tội.

Đã lâu rồi Lâm Nghiên Thu chưa đi dạo qua cửa hàng bách hóa, cô phát hiện vật tư phong phú không ít.

Tây Bắc bên này trời lạnh nhanh, vì các cô đi sớm nên vừa vặn quầy hàng vẫn còn sợi len, màu sắc rất nhiều, ngoại trừ màu xám, màu đen màu lam, còn có sắc khá nổi bật là đỏ thẫm, hai mươi đồng một cân không cần phiếu vải, không cần công nghiệp khóa.

Nhân viên bán hàng vừa đặt lên quầy liền bị tranh giành.

Lâm Nghiên Thu cũng nhanh chóng mua hai cân, cô muốn dệt cho ba Đại Bảo một cái áo len, tuy rằng cô không biết làm nhưng cô có thể học, một chút tiền lương phụ cấp của anh cô cũng chưa từng tiêu qua, lí do không tiêu được vì quanh năm trong ngoài anh đều dùng giày quân trang, không có bất kỳ sở thích độc hại nào, ở nhà không hút thuốc lá, rượu không mời không uống, ăn uống cũng không kén chọn, Lâm Nghiên Thu càng nghĩ càng thấy Trình Gia Thuật thật đáng thương... Quay hàng quần áo bán mấy kiểu dáng quá xấu khiến Lâm Nghiên Thu chướng mắt nên không muốn mua cho Ngụy Hồng, cô đi mua thêm hai miếng vải tự mình làm.

Nhóm bốn người các cô hôm nay đều mặc quần áo do Lâm Nghiên Thu thiết kế, váy thẳng, áo cộc không tay, áo khoác có ống tay thẳng, còn có áo gió, váy đen dài để lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn, trên chân Lâm Nghiên Thu mang một đôi cao gót mèo cổ điển, có người hỏi thì cô liền nói nhờ người mua từ Hương Giang bên kia về.

Cách ăn mặc mới lạ như vậy khiến người ta chú ý, không chỉ riêng quầy bán vải, đã có không ít người hỏi thăm làm ở đâu.

Tất nhiên Lâm Nghiên Thu sẽ nắm bắt cơ hội nhiều hơn a, lúc này cô liền đề cử một đợt, hơn nữa đáp ứng tặng một bộ quần áo cho nhân viên bán hàng người mà vợ của Ngưu chính ủy quen biết, dùng cách này để đối phương giúp cô kéo sinh ý.

Mãi đến gần trưa, đoàn người mới quay về nhà, buổi chiều, Lâm Nghiên Thu ôm sợi len chạy tới chỗ lang đình, nhờ mấy chị dâu đang tán gẫu hướng dẫn cách đan áo len.

Đan áo len ở niên đại này không phải ai cũng biết, giống như Ngụy Hồng, bởi vì quê nhà quá nghèo nên cô căn bản không có điều kiện mặc áo len, trời vừa lạnh là các cô đã mặc mấy lớp áo, nếu trời nóng cởi bỏ áo kẹp bên ngoài là áo khoác, cô gái nhà nào nếu có thể được mặc áo lên, nhất định sẽ rất được hâm mộ.

Còn Lưu Tố Mai biết làm nhưng cô ấy đang vội vàng may quần áo nên không rảnh rỗi để dạy Lâm Nghiên Thu.

Vì thế mà Lâm Nghiên Thu chỉ có thể tìm mấy người chị dâu này, cũng may bình thường miệng cô ngọt, biết cách nói chuyện, cho nên hỏi đại một vị quân tẩu nào, họ cũng đều rất vui vẻ dạy cô làm.

Lâm Nghiên Thu ngồi dưới lang đình đến chạng vạng, thấy quân tẩu đều tự mình về nhà nấu cơm, cô mới thu dọn đồ đạc về nhà, vừa về đến nhà, Ngụy Hồng liền nói cho cô biết: "Hôm nay anh họ đi đến nhà Ngưu chính ủy, nên không về ăn cơm tối."

Đậu phộng ngày hôm qua lột xong đã bị Ngụy Hồng nghiền nát, trộn đường trắng vào làm vài cái bánh đường, lúc mới đem chúng ra khỏi nồi thơm không chịu nổi, Lâm Nghiên Thu không nhịn được ăn một cái, sợ nhiệt độ quá cao thịt dài, cơm nước xong dệt áo len đều đứng dệt.

Lúc Trình Gia Thuật về đến nhà đã gần mười giờ, vừa vào cửa liền thấy vợ đang nghiêng người về phía mình, cô ấy đứng ở trong phòng khách dệt áo len, trên người mặc một bộ váy màu lạc đà, tóc dùng khăn lụa buộc lỏng để sau đầu, dưới ánh đèn mờ nhạt làm cho cả người Lâm Nghiên Thu vừa ôn nhu lại vừa yếu ớt.