Lâm Nghiên Thu hừ hừ lải nhải nhưng tất cả lời nói đều bị Trình Gia Thuật nuốt vào trong bụng, thẳng đến khi đem cái miệng nhỏ nhắn của cô lấp lánh nước mới dừng lại.
Lâm Nghiên Thu không vui, cô dùng hai tay đẩy lồng ngực anh ra, đề phòng anh hôn tiếp nên nghiêm túc nói: "Đồng chí Trình Gia Thuật, anh mau chú ý tới hình tượng của mình, đừng có dùng mỹ nam kế với em, vô dụng cả thôi, chuyện của đoàn văn công còn chưa xong đâu, em không muốn học chung với các cô ấy nữa."
Còn có chuyện đầu óc cô sao lại không tốt, chỉ là cô quen làm cá muối, tiềm thức né tránh chế độ Hard, trước kia ngay cả theo đuổi kịch cô cũng không theo, mà chỉ muốn làm một dân mạng ngớ ngẩn, mỗi ngày vui vẻ lướt mạng.
Mỗi ngày cùng người khác xảy ra xung đột, rất mệt mỏi được không?
"Vậy em muốn học với ai, học với mấy người nam binh? Đám nhóc đó người nào cũng giống như tám trăm năm chưa từng thấy qua phụ nữ, tư tưởng có vấn đề nghiêm trọng, em có biết hay không?" Vốn dĩ Trình Gia Thuật còn đang vui vẻ nhếch khóe miệng, nghe cô nói xong anh liền xụ mặt căng thẳng.
"Vấn đề tư tưởng øì?" Lâm Nghiên Thu cảm thấy hơi sửng sốt một chút.
"Một người phụ nữ mỗi ngày trộn lẫn trong đống đàn ông, em nói có thể có vấn đề tư tưởng øì." Anh buông cô ra rồi vươn tay kéo đèn bàn, sau đó thuận tiện cầm lấy quyển sách từ trên bàn làm việc cạnh giường, tựa vào đầu giường rầm rầm lật xem, mặt thối không chịu nổi.
Không thể trách Lâm Nghiên Thu không nghĩ tới phương diện này, trường học trước kia của cô còn có hơn hai trăm người bên trong, cũng chỉ có một nữ sinh.
Nếu dựa theo cách nghĩ như vậy thì nữ sinh người ta còn không phải muốn nghỉ học tại chỗ à? Nhưng cô cũng hiểu rằng không phải là người trong cùng niên đại, suy nghĩ chắc chắn sẽ khác nhau.
"Anh ghen hả?" Lâm Nghiên Thu chuyển cái mông tiến đến bên cạnh Trình Gia Thuật, nhẹ nhàng ôm cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi.
Thấy anh làm mặt lạnh không để ý tới cô, Lâm Nghiên Thu càng chắc chắn anh ăn phải dấm, trong lòng vui vẻ nên giọng nói cũng ôn nhu hơn giải thích với anh: "Em đi học cùng bọn họ chỉ đơn giản là học thôi, em sẽ không nhìn họ nhiều đâu, không ai đẹp trai bằng anh hết, dù em có nhìn anh bao nhiêu cũng không thấy đủ, làm sao còn có thời gian đi nhìn bọn họ a."
Nói xong, Lâm Nghiên Thu liền nhướng người hôn lên má anh một cái.
Trình Gia Thuật: "..."
Nếu Lâm Nghiên Thu thật sự muốn dỗ dành người khác, cô sẽ liên tục tuôn ra những câu nói hữu ích đầy thuyết phục.
Tuy rằng ngoài miệng anh không nói nhưng không lòng lại rất hưởng thụ, Lâm Nghiên Thu nói đến nỗi sắp mòn miệng mới có thể thuyết phục được Trình Gia Thuật cho cô đi học cùng nam binh, nhưng anh vẫn nghiêm túc dặn dò mấy cái không được làm.
Không được ăn mặc quá đẹp, không được nói quá nhiều với bọn họ, không được lấy đồ của bọn họ, không được cười với bọn họ.
Nếu như không phải chính tai nghe, Lâm Nghiên Thu quả thực không thể tin được người đàn ông này không có cảm giác an toàn như vậy, vốn có chút chê anh dong dài, thoáng cái lại bắt đầu đau lòng, cô liền ôm anh cam đoan: "Yên tâm đi, em sẽ không thích bọn họ, hơn nữa, cả bộ đội ai không biết em là vợ anh, ai đám lại gần em a."
Người khác thật đúng là không dám, cho dù chị dâu nhỏ có đẹp đến nào thì cũng phải nhìn xem cô là người của ai, nếu dám có ý định gì, bọn họ là ngại huấn luyện còn chưa đủ tàn nhẫn hay sao?
Cho nên dù cho Trình đại đội trưởng hoàn toàn lo lắng, bọn họ không chỉ không dám tiếp xúc mà còn tự động nhường ra một vị trí riêng biệt để lại cho Lâm Nghiên Thu, bản thân bọn họ cũng biết tự giác tận lực né tránh.