Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 137




Không phải mùi phân gà gì, cô cũng không suy nghĩ một chút, anh ra ngoài lăn lộn lâu như vậy, việc ăn uống đều là đi theo đoàn tùy ý đào hố nấu cơm, trong món ăn vừa có canh vừa có bụi có cát, làm gì có điều kiện đi tắm rửa, cho nên trên người có mùi khó ngửi cũng là chuyện bình thường.

Trình Gia Thuật ho một cái, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người nằm trong ngực mình, sợ Lâm Nghiên Thu nháo nên không dám nói cho cô biết lúc nảy mình dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô, anh chỉ đành vòng vèo hỏi: "Em đã tắm chưa?"

Lâm Nghiên Thu cảm thấy mình rất xinh đẹp, cô vuốt mấy sợi tóc trên mặt mình rồi nói: "Đã tắm xong lâu rồi."

Trình Gia Thuật mặt không đổi sắc nói: "Vậy em đi tắm lại đi, trên người đều là..." Anh vốn định nói mùi bụi bặm, nhưng rất nhanh ngửi được một mùi máu tươi không dễ phát hiện, lập tức hiểu ra: "Quỳ thủy đến nên em đau bụng hả?"

Lâm Nghiên Thu: "...."

Mũi linh hoạt tới vậy luôn ư?

Cô yên lặng bò từ trên đùi Trình Gia Thuật xuống rồi chui vào chăn của mình, ngượng ngùng vùi đầu vào gối cọ cọ, sau đó cô phát hiện bỗng nhiên anh đứng dậy, một bên cởi thắt lưng một bên lục lọi thay quần áo, hơn nữa bước chân đi nhanh về phía phòng vệ sinh ở bên ngoài.

Lúc đầu Lâm Nghiên Thu giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, cho đến khi cô liếc mắt nhìn cái áo gối bên trên một cái.

Niên đại này không có dùng áo gối lồng vào gối, ở đây rất thịnh hành việc trên lõi gối trải một cái áo gối.

Lâm Nghiên Thu nhập gia tùy tục nên cũng trải một cái áo gối màu vàng nhạt thêu hoa vụn nhỏ vô cùng thanh nhã, lúc đó khi ở cửa hàng bách hóa cô chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng, vì vậy liền mua hai cái để dễ thay đổi.

Nhưng lúc này, trên áo gối có một mảnh đen kịt, hiển nhiên là vừa mới bị bôi lên.

Lâm Nghiên Thu đột nhiên hiểu ra, cô đưa ra lau mặt mình.

Bộ Trình Gia Thuật trét hai cân tro lên mặt cô á hả?!

Trong phòng vệ sinh, Trình Gia Thuật có thể nghe thấy tiếng xù lông của Lâm Nghiên Thu như giẫm phải đuôi mèo, anh không nhanh không chậm chà xát khắp người, bình thường chỉ cần hai ba phút đã tắm xong nhưng lần này anh lề mề tới tận nửa tiếng mới chịu đi ra, sau đó còn tự giác đem quần áo bẩn của cả nhà di giặt.

Nguy Hồng nghe thấy tiếng động nên đi ra, vừa nhìn thấy anh liền kinh ngạc không thôi, cô vội vàng đoạt lấy quần áo không cho anh chạm vào: "Anh họ, để em giặt cho, sao mấy cái này để anh làm được!"

Cũng không thể trách Ngụy Hồng hiếm lạ, trước kia ở nông thôn, nếu nhà nào có đàn ông quét nhà hay giặt quần áo mà bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ bị chê cười cả nửa đời người.

Ngay cả chồng cũ của cô, trước giờ hắn cũng chưa bao giờ chạm vào những thứ này, hắn ta giống như các quan chức xã hội cũ, mỗi lần ăn cơm cô đều phải múc thức ăn sẵn rồi đưa lên tay hắn.

Trình Gia Thuật chưa kịp trả lời, Lâm Nghiên Thu đã đi từ trong phòng ra nói: "Để anh ấy làm đi, một người đàn ông cao lớn như vậy sao có thể không làm được những việc này."

Ngụy Hồng còn muốn nói hay để em đến làm đi, nhìn một người đàn ông giặt quần áo cứ kỳ quái thế nào ấy.

Kết quả, chị dâu giống như đoán được cô sẽ nói cái gì, vì vậy chị ấy liên thuyết giảng cho cô nghe: "Hồng Hồng, bởi vì em quá cam chịu nên mới bị đàn ông ngược đãi đó, bọn họ không phải ba của em, em không cần vội vàng đi hầu hạ."

Trình Gia Thuật: "..."

Người phụ nữ này, chẳng phải anh chỉ bôi một ít tro lên mặt cô thôi sao?

Nghe mấy lời cô nói đi! Vợ nhà người ta ai cũng có thể giặt giũ nấu cơm khâu vá, chỉ trừ nhà anh, hầu hạ cô giống như tiểu tổ tông trong nhà, vui thì tươi cười, không vui sẽ không thèm để ý, Hồng Hồng sớm muộn gì cũng sẽ học theo thói xấu của cô.