"Anh ăn ở căng tin rồi." Trình Gia Thuật cởi mũ xuống, mắt thấy trên người Ngụy Hồng đang mặc một áo sơ mi hoa mới tỉnh, làn da cũng trắng hơn lúc mới tới một chút, có lẽ cô ở chỗ này khá thoải mái.
Anh nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: "Chị dâu em đâu?"
Nguy Hồng ngượng ngùng nói dì cả Lâm Nghiên Thu tới nên chỉ nhỏ giọng nói: "Chị ấy không thoải mái nên nằm trong phòng ngủ."
Trình Gia Thuật nhíu mày, chân không tiếng động đi vào phòng, thấy Lâm Nghiên Thu đang nằm ngủ trên giường khung sắt trải khăn trải giường quân lục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chôn trong chăn.
Mí mắt đỏ hồng, hơi hơi ẩm ướt.
Trình Gia Thuật ngồi xuống giường nhìn chằm chằm cô nửa ngày, sau đó không nhịn được mà giơ tay sờ mặt cô.
Kết quả trên tay anh nhiều bụi bặm quá làm cho cô tỉnh giấc, Lâm Nghiên Thu tức giận từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm: "Tôi đau muốn chết!"
"Đau ở đâu?" Trình Gia Thuật nghe xong liên muốn vén chăn lên kiểm tra: "Em đừng ngủ, em đau ở đâu?"
Lâm Nghiên Thu hừ hừ hai tiếng không cho anh chạm vào, anh chạm vào chỗ nào cô liền gãi chỗ đó, xù lông giống như một con mèo hoang nhỏ.
Nhưng chút sức lực này của cô sao có thể đối phó được anh a, rất nhanh cô đã bị Trình Gia Thuật ôm vào trong lòng.
Lâm Nghiên Thu ngửi thấy mùi vị trên người anh, sau đó nhớ tới mấy ngày bị mọi người xa lánh.
Rốt cuộc cô không nhịn được ủy khuất bật khóc, thở phì phì chỉ trích: "Bộ người trong bộ đội mấy anh ai cũng thích ăn hiếp người khác sao? Là bộ đội nhân dân mà lại đi bắt nạt quần chúng nhân dân, thật không tốt đẹp gì!"
Cô vừa khóc vừa nói khiến ngực anh rầu rĩ không thôi, Trình Gia Thuật lấy ngón tay lau khóe mắt không ngừng tràn ra nước của cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Được rồi, em đừng khóc nữa, nói cho anh biết em đau chỗ nào?"
Lâm Nghiên Thu giống như một con lợn nhỏ, hướng về phía bụng anh nói: "Đau bụng, đau đầu, đau chân, chỗ nào cũng đau hết á."
Lúc anh đi vắng, cô không có ai để trông cậy vào nên cả người kiên cường vô cùng, bây giờ anh đã trở lại nên sự yếu đuối trên người cô đã bộc phát.
Khóc, nhất định phải khóc thật to, Lâm Nghiên Thu vừa khóc vừa cáo trạng may chuyện gần đây với anh, đặc biệt là người tên Vương Phương Phương kia, không có biện pháp trừng phạt cô ta, cô sẽ hít thở không thông.
Đừng mong cô làm Thánh Mẫu bỏ qua cho cô tal
Có lẽ Lâm Nghiên Thu vẫn chưa nhận ra bản thân mình rất ỷ lại vào Trình Gia Thuật, cô thích được anh vuốt ve dỗ dành, cứ như vậy, một người mất hứng còn một người muốn đào hai móng vuốt của người ta.
Hết lần này tới lần khác Trình Gia Thuật nhìn dáng vẻ này của cô, hoàn toàn không lạnh lùng nghiêm khắc như với nhóm binh lính kia, anh kiên nhẫn nghe cô cáo trạng, vừa nghe vừa dùng ngón tay cái lau khóe mắt ướt át của cô, chờ tới khi Lâm Nghiên Thu nắm vạt áo trước ngực mình không nói øì nữa, anh mới lắc người cô hỏi: "Nói xong rồi?"
"Chưa xong đâu." Hai tay Lâm Nghiên Thu nắm cổ áo Trình Gia Thuật, giống như một yêu phi hại nước hại dân nũng nịu dặn dò: "Em không muốn gặp cái cô Vương Phương Phương đó nữa."
Trình Gia Thuật ừ một tiếng: "Vậy sau này không gặp nữa."
Lúc này Lâm Nghiên Thu mới vui vẻ, nhưng cô không biết việc anh không gặp và cô không gặp không phải là cùng một ý tứ.
Những quy định thưởng phạt trong quân đội không phải do Lâm Nghiên Thu quản lý, bây giờ tâm trạng cô tốt hơn liền bắt đầu ghét bỏ Trình Gia Thuật, Lâm Nghiên Thu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại không muốn ôm anh: "Hôi quá đi, trên người anh như có mùi phân gà ý."
- ----
(1).
Tát ao bắt cá: vơ vét bằng hết, chỉ thấy cái lợi trước mắt, không chú ý đến lợi ích lâu dài.