Không phải tất cả mọi người đều có thể có bản lĩnh giống Trình Gia Thuật.
Anh bắt kịp thời điểm, một đường không nghỉ ngơi bò lên vị trí đại đội trưởng, hiện tại điều tới đại đội cấp A, nhìn như không có chỗ tốt gì, nhưng thật ra đang âm thầm tăng chức.
Trình Gia Thuật còn trẻ, không có tư lịch kia, chỉ dựa vào công tích cũng không thăng tiến được, hơn nữa, cho dù có thăng chức thì những cán bộ cùng cấp với anh tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng bọn họ cũng sẽ không thoải mái.
Sư bộ bên kia cũng chính là suy nghĩ đến điểm này nên vừa vặn thành lập đại đội cấp A liền điều anh đi qua, vừa có thể tích góp tư lịch lại có thể kiếm được quân công, chờ qua vài năm nữa, không lo không một bước lên mây.
Cho nên đừng thấy anh chỉ là một cán bộ liên chức, đi đến sư bộ thì người bên sư bộ cũng đều khách khí, không có ai ngốc đến nỗi tự cao tự đại với anh.
Diêm Thiếu Thanh phụ trách công tác giáo dục của sư bộ thấy anh tới liền nha một tiếng trêu ghẹo nói: "Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy, thật khó có được nha."
Trình Gia Thuật kính lễ với anh ta rồi mới cởi mũ quân đội ra nói: "Nói chuyện chính đi, lão Diêm, hôm nay tôi đến tìm anh là muốn xin một cái danh ngạch cho vợ tôi, để cho cô ấy đi học ở lớp giáo dục tư tưởng, có cơ hội tiến bộ."
Người gọi Diêm Thiếu Thanh này, năm xưa là chủ nhiệm bộ phận chính trị của học viện quân đội, không khoa trương chút nào, trên bộ đội có hơn phân nửa nhân tài quân sự đều được anh ta bồi dưỡng ra, chỉ là sau này nội bộ trường quân đội rung chuyển, Diêm Thiếu Thanh bởi vì có ý kiến với bên trên nên bị chuyển xuống xưởng hóa chất một lẻ năm, thoáng cái đã gần mười năm, mãi đến hai năm gần nay mới được sư bộ đào tới làm công tác giáo dục chính trị bộ đội.
"Vợ cậu muốn tiến bộ là chuyện tốt." Diêm Thiếu Thanh vui vẻ khen ngợi: "Giác ngộ không tệ, đáng giá biểu dương!"
Trình Gia Thuật nắm tay lại che miệng ho khan một cái.
"Lần trước lão Ngưu lại đây cũng khen vợ cậu quá trời, anh ta nói vợ cậu không những xinh đẹp, hiền lành mà còn có tay nghề nấu ăn ngon có thể so với trình độ của đầu bếp... Tôi nói trước, việc này tôi sắp xếp cho vợ cậu thỏa đáng, cậu phải mời tôi tới nhà uống hai chén, tôi cũng phải nếm thử tay nghề của vợ cậu mới được."
Lần này Trình Gia Thuật thật sự bị sặc, anh ho liên tục vài tiếng.
Diêm Thiếu Thanh hoảng sợ, còn tưởng rằng vết thương trên người anh không được dưỡng tốt, nhịn không được lẩm bẩm: "Cậu đó, vội vã xuất viện làm cái gì? Xuất viện cũng không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, cậu tưởng bản thân mình làm bằng sắt à?"
"Được rồi được rồi, cậu mau trở về cho tôi, chuyện của vợ cậu tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy học cùng các nữ binh bên kia, cậu không cần quan tâm đâu, lúc trước vợ lão Ngưu và mấy người khác tôi cũng sắp xếp như thế."
"Cảm ơn lão Diêm, có thời gian hãy đến nhà tôi ăn cơm." Trình Gia Thuật đội mũ quân đội vào rồi đứng dậy.
Diêm Thiếu Thanh sao có thể không muốn? Anh ta liên tục đáp ứng, còn cố ý nói: "Đúng lúc để cho vợ cậu biểu hiện tay nghề.
"
Trình Gia Thuật: "..."
Để cho người phụ nữ kia biểu hiện tay nghề? Cô không ra ngoài đã khiến anh cảm tạ trời đất lắm rồi....
Lâm Nghiên Thu đang ở trong đại viện hắt hơi hai cái.
Cô xoa cái mũi rồi hít hột hơi lấy lại tinh thần để đối phó với "khách hàng mới" của mình.
Nhờ có vợ của lão Vương và mấy người khác tuyên truyền, mấy người phụ nữ trong đại viện biết cô mới từ bệnh viện trở về, giống như thương lượng xong, cùng lúc đến nhà Lâm Nghiên Thu tìm hiểu hình dáng quần áo, đúng lúc Lưu Tố Mai đã may xong quần áo đặt may riêng của mấy người đi cùng vợ lão Vương, Lâm Nghiên Thu liền dẫn mọi người sang nhà Lưu Tố Mai.