Lúc này, Trình Gia Thuật cũng không để ý tới tính tình nhỏ của cô, trước kia tư tưởng của cô không đứng đắn thế nào anh không quản, nhưng cô đã tới nơi này thì nhất định phải nhập gia tùy tục, nhất định phải hiểu quy luật sinh tồn của thế giới này, đừng tưởng rằng anh cho cô một thân phận là cô muốn làm øì cũng được.
Nghĩ tới đây, Trình Gia Thuật trực tiếp quyết định nói: "Trong quân đội có lớp giáo dục tư tưởng, tôi sẽ sắp xếp cho em theo học một khóa."
Lâm Nghiên Thu: "..."
"Trong bộ đội có lớp giáo dục tư tưởng, tôi sẽ sắp xếp cho em đi theo học một thời gian."
Lâm Nghiên Thu: "...
Đi học?
Tốt xấu gì cô cũng từng là người bước vào học viên cao đẳng, sao tự dưng tới nơi này lại giống như một học sinh tiểu học phải học lớp tư tưởng phẩm đức.
Lâm Nghiên Thu có thể đồng ý mới sợ.
"Tôi không đi đâu, tôi còn muốn kiếm tiền nữa."
"Kiếm tiền gì? Bộ tôi có để cho em thiếu ăn thiếu uống hay sao?" Trình Gia Thuật vừa nghe cô nói xong liền nổi giận.
Nếu ở trong bộ đội, nhất định anh đã sớm kéo cô ra ngoài đánh một trận, bởi vì cô biết anh sẽ không làm thế nên mới dám cãi nhau với anh: "Sau này không được nói vấn đề tiền nong nữa, mấy năm đầu này chỉ cần dựa vào cái miệng của em thôi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."
Anh cũng nói là mấy năm đầu, cái này không phải là cải cách mở cửa sao? Ngay cả đồng chí lão Đặng cũng nói, mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột chính là mèo tốt, rốt cuộc ai mới là người có vấn đề về tư tưởng? Đồ cổ hủi
Lâm Nghiên Thu lẩm bẩm, trên khuôn mặt nhỏ bé hoàn toàn là vẻ phẫn nộ bất bình.
"Em nói thầm cái gì đó, em không đi cũng phải đi, chuyện này không cần thương lượng." Lời nói của đàn ông cứng rắn có thể so sánh với phát xít.
Người sống ở niên đại này không thể dự đoán được tương lai sẽ phát triển tột độ thế nào.
Hơn nữa, vừa mới trải qua trận hạo kiếp cũng đủ để mọi người biến sắc khi đề cập đến, bất luận là nói chuyện hay làm việc đều giống như bị người ta lấy thước đo đánh dấu, phải quy củ, chỉnh ta và chính trực.
Chúng ta không thể nói bọn họ cứng nhắc, cũng không thể chê cười bọn họ không thú vị, dù sao cũng không có ai dám cam đoan ngày nào đó sẽ không phong vân tái biến.
Nhưng Lâm Nghiên Thu không hiểu a, cô biết rõ chuyện của sau này cho nên mới dám buông lỏng bản tính, tùy ý làm bậy như vậy.
Hơn nữa, cái lớp tư tưởng đạo đức gì đó chắc là rất nhàm chán.
Lâm Nghiên Thu không trả lời mà chỉ im lặng thắt bím tóc, cô đang dùng sự trầm mặc để kháng nghị lại anh, nhưng rốt cuộc cô vẫn thiếu kiên nhẫn, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn vào gương lén xem anh một cái.
Có lễ cô cho rằng bản thân làm không có dấu vết øì, nhưng thật ra chút động tác nhỏ này Trình Gia Thuật đều nhìn thấy, anh vừa tức giận vừa buồn cười nhưng cũng không làm gì mà chỉ cảm thấy đau đầu.
Chắc hẳn kiếp trước anh đã nợ cô rất nhiều.
Lâm Nghiên Thu thấy Trình Gia Thuật vẫn im lặng không nói gì, hình như anh cũng không phải muốn bắt buộc cô phải đi học nên cô đơn giản nghĩ rằng chuyện này đã qua.
Lâm Nghiên Thu vui vẻ thắt tóc xong liền ngâm nga bài hát đi tới nhà đối diện tìm Lưu Tố Mai.
Mấy ngày cô ở trong bệnh viện, không biết Lưu Tố Mai có may đồ ổn thỏa cho các cô vợ quân nhân đó hay không.
Chân trước Lâm Nghiên Thu vừa ra cửa thì Trình Gia Thuật đã thay đổi quân phục màu xanh ô liu tới bộ đội.
Người trong bộ đội cũng không phải một mực huấn luyện tác chiến, bọn họ cũng phải học tập, nhất là những binh lính nghĩa vụ từ nông thôn tuyển vào, không ít người đều muốn thông qua phương thức thi cử chuyển thành sĩ quan, để kéo dài thời gian ở lại bộ đội, bằng không đến tuổi lại không có công lao gì, lúc đó chỉ có thể xuất ngũ về quê tiếp tục trồng trọt.