Có phải Trình Gia Thuật cố ý tìm cớ đưa bọn họ rời đi hay không?
Nhìn anh ta bất cần như vậy, nào ngờ lại khôn khéo hơn cô nhiều, bình thường trong nhà thừa hay thiếu món nào, chỉ cần anh trở về nhìn sơ qua vài lần liền phát hiện, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lâm Nghiên Thu không dám tùy tiện đem đồ trong không gian ra ngoài.
Lâm Nghiên Thu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cô cũng không dám bôi lung tung cái gì lên người nữa mà chỉ lấy nước xối vài cái mà thôi.
Nhưng cho dù làm vậy thì trên người cô vẫn có hương thơm, một chút mùi mồ hôi cũng không có.
Sau khi tắm xong cô mặc một bộ váy ngủ làm bằng vải dệt không tay, váy dài đến mắt cá chân, bởi vì váy có hơi ôm chút nên bất luận là nhìn từ phía chính diện, sau lưng hay bên hông đều thấy đường cong lồi lõm, ngực ra ngực, mông ra mông, vòng eo nhỏ nhắn, tinh tế không có miếng mỡ thừa nào.
Dáng đi của Lâm Nghiên Thu do gia đình mời sư phụ chuyên môn lễ nghi dạy bảo, không phải cái loại ra vẻ vặn vẹo mông, mà là tư thế tự nhiên đong đưa vòng eo, biên độ cũng không lớn, trái phải không quá một centimet, phương pháp đi này làm nổi bật ưu thế yêu kiều trời sinh của người phụ nữ.
Từ khoảnh khắc Lâm Nghiên Thu mang theo mùi hương tiến vào phòng, Trình Gia Thuật liền bất động thanh sắc nhìn chằm chăm cô, anh nhíu chặt mày hỏi: "Em bị bệnh?"
"Sao cơ?”
Lâm Nghiên Thu nghe không hiểu ý của anh, cô xốc chăn lên chui vào chỗ ngủ bên trong của mình.
"Sao em cứ uốn ko người làm gì, không thể đi đường bình thường à?" Xoay đến nỗi khiến người ta thấy phiền lòng.
"„" Cô uốn ko cái gì? Bộ nhất định phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu giống anh mới gọi là tướng đi bình thường à? Nếu vậy thì có khác gì đàn ông đâu? Chẳng thà cô cạo đầu làm lính luôn cho rồi.
Lâm Nghiên Thu mất hứng nhìn Trình Gia Thuật, nhỏ giọng nói thầm: "Bộ tôi cho anh xem hả? Anh không muốn nhìn thì không thể nhắm mắt lại à? Nếu anh cảm thấy tôi làm phiền anh thì tôi cuốn gói ra phòng khách ngủ là được chứ gì."
Một câu nói này khiến đỉnh đầu Trình Gia Thuật tức giận sắp bốc khói, dục vọng chiếm hữu trong người anh rất mạnh mẽ, cho nên chỉ cần nghĩ đến có người đàn ông khác nhìn chằm chằm mông của cô liền vô cùng khó chịu.
Lâm Nghiên Thu mặc kệ anh khó chịu hay không khó chịu, cô chui vào chăn của mình, mấy ngày nay phải ngủ trên ghế trong bệnh viện làm cho cô sắp nghẹn khuất chết rồi, căn bản không thể nghỉ ngơi được.
Hiện tại ngửi thấy mùi thơm ngát từ chăn của mình, Lâm Nghiên Thu thoải mái ngủ thiếp đi.
Cô ngoan ngoãn nằm ngủ giống như một đứa trẻ không có chút phòng bị nào.
Thấy có mấy sợi tóc rơi xuống bên má Lâm Nghiên Thu, Trình Gia Thuật nhìn chằm chằm cô nửa ngày mới thở dài một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc của cô sang một bên, sau đó kéo chăn che một khoảng ngực trắng nõn bị lộ ra bên ngoài, xong xuôi mọi chuyện anh mới đóng quyển sách lại rồi tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm, Trình Gia Thuật bị một loạt tiếng xột xoạt đánh thức, anh yên lặng nằm nghe một lát cho tới khi âm thanh kia không còn nữa mới tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trời còn chưa sáng, Trình Gia Thuật đã rời giường đi thẳng tới bộ đội, anh tìm Triệu Hàn kêu cậu ta sắp xếp xe chở người đi.
"Nếu có người hỏi thời gian thăm người thân là mấy ngày, cậu hãy nói ba ngày."
Trình Gia Thuật an bài mọi chuyện ổn thỏa, lúc đó có không ít binh sĩ từ căng tin đi ra chuẩn bị tới sân thể dục tập huấn, bọn họ nhìn thấy Trình Gia Thuật đều dừng lại cúi đầu chào hỏi.
Trình Gia Thuật gật đầu với bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, anh quay đầu lại dặn dò Triệu Hàn: "Trước khi đi phải theo thông lệ lục soát người."