Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 116




Ngụy Hồng há miệng kinh ngạc nhìn Lâm Nghiên Thu.

Một cô gái khác tên là Cao Tuyết Mai đưa mắt đánh giá Lâm Nghiên Thu từ trên xuống dưới, sau đó bĩu môi nói: "Ô, cô bị sao đấy? Bọn ta cũng không phải không biết cô đang làm bộ làm tịch, ở nhà cô hai ngày, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ cô về sẽ không vui vẻ, rồi mỉa mai bọn ta đủ điều."

Lâm Nghiên Thu: ".

." Nguyên chủ trước kia lợi hại đến vậy à?

Nếu đã vậy các cô còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ tới tìm chuyện không thoải mái sao?

Lâm Nghiên Thu còn chưa mở miệng hỏi thì Trình Gia Thuật đã giành lượt: "Dì họ, ngài tới tìm cháu có chuyện gì không?"

Dì họ từ trong bếp đi ra, bà vươn tay kéo con gái Ngụy Hồng của mình tới trước mặt Trình Gia Thuật, nói: "Dì cũng không có biện pháp nào, Tam Đản à, con xem trong đại viện này có nhà nào thiếu bảo mẫu không, nếu có thì tìm cho em họ con một công việc với."

Trình Gia Thuật nghe xong nhíu mày hỏi: "Không phải Ngụy Hồng lấy chồng rồi sao? Em ấy tới đây, nhà chồng bên kia không có ý kiến gì à?"

Di họ tức giận "phi" một tiếng: "Nhà chồng øì chứ! Nếu dì sớm biết thằng nhóc đó không phải người đàng hoàng thì nhất định sẽ không ga Hồng Hồng qua đó, con xem Hồng Hồng nhà chúng ta ở nhà hắn phải chịu bao nhiêu khổ..."

Bà nói xong liền kéo ống tay áo Ngụy Hồng lên, làm lộ ra những dấu vết xanh tím.

Lâm Nghiên Thu bị dọa sợ tới nỗi mí mắt giật giật, cô nhìn Ngụy Hồng đang rơi nước mắt, hỏi: "Tại sao hắn lại đánh em?"

Nguy Hồng cắn môi không muối trả lời.

Ngược lại, chị dâu Ngụy Hồng là Cao Tuyết Mai đang đứng một bên trực tiếp nói: "Cô bị ngốc à, món đồ kia của đàn ông nếu không còn tác dụng thì hắn có thể bình thường sao? Nhất định sẽ nghĩ cách giày vò người khác, cô cũng đã là mẹ của bốn đứa nhỏ rồi, sao mà giống như cô gái mới lớn cái gì cũng không biết vậy."

Lâm Nghiên Thu: ".

." Vị chị dâu này sao rành quá vậy.

Trình Gia Thuật giơ nắm tay kề vào miệng, ho một tiếng nói: "Loại chuyện này cho dù dì tới tìm cháu thì cháu cũng tiện ra mặt."

Dì họ nói: "Tam Đản, dì không cần cháu ra mặt, dì đưa Hồng Hồng tới đây chính là muốn nó ở chỗ này tránh đầu sóng ngọn gió, nếu để con bé ở trong nhà thì bên kia cứ dăm ba ngày sẽ đến làm loạn một trận, nói nhất định phải đưa Hồng Hồng về.

Có cháu ở trong bộ đội nên họ sẽ không dám, hơn nữa Hồng Hồng vẫn còn là con gái, nhưng mấy người nhà quê bên kia mặc kệ, họ nhận định con bé đã ga cho người khác, thêm bên kia không chịu thả con bé, nên còn ai dám lấy nó nữa chứ!"

Lâm Nghiên Thu nghe hiểu: "Cho nên ngài muốn đưa Hồng Hồng ra ngoài có thể tìm được người chồng khác thì càng tốt."

Dì họ vỗ đùi một cái, nói: "Chính xác, nếu không dì cũng không từ xa đến đây, dì biết mọi người đều đang nói bọn ta đến làm tiền, thật phiền aiz."

Lâm Nghiên Thu: "..." Vậy ngài đưa con dâu, cháu nội trai gái tới đây hết là có ý gì.

Trước mặt mọi người, Lâm Nghiên Thu sẽ không nói gì, đợi ăn cơm xong cô mò tới cửa phòng Trình Gia Thuật, thấy anh đang ngồi viết báo cáo, cho dù bị thương thì đôi vai vẫn thẳng tắp cao lớn, không hiểu sao, Lâm Nghiên Thu liền nghĩ tới nhũ danh của anh.

Lâm Nghiên Thu để hai tay lên cánh cửa, duỗi đầu vào trong nhỏ giọng gọi: "Tam Đản."

Trình Gia Thuật "ba" một cái quăng bút lên bàn, trên khuôn mặt không biểu cảm xuất hiện một vết nứt.

Người phụ nữ này đang ngứa da phải không?

Trình Gia Thuật không vui liếc cô một cái, hạ giọng cảnh cáo: "Không được gọi tôi như vậy."

Anh đứng dậy kéo tay Lâm Nghiên Thu đi vào, làm bộ muốn véo mặt cô.

Lâm Nghiên Thu sợ hãi vội vàng né tránh, cô muốn nói Tam Đản nghe đáng yêu quá trời, so với cách gọi ba Đại Bảo còn hay hơn nhiều.