Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 103




Mãi đến gần trưa mưa mới ngừng, mực nước từ từ rút đi.

Lúc này, Lâm Nghiên Thu mới lấy đôi xăng đan mang vào, không kịp thu dọn vệ sinh trong nhà, trước hết cô phải đến căng tin mua cơm cái đã.

Phòng bếp cũng bị ngập nước, đặc biệt là một đống củi chất đống bên cạnh bếp lò đã ướt đẫm nên cô không có cách nào nấu ăn được nữa.

Mọi người đến căng tin mua cơm cũng không ít, trên đường đi Lâm Nghiên Thu nghe chị dâu nhà chỉ đạo viên nói có địa phương nào đó bị ngập, tình hình thiên tai rất nghiêm trọng.

"Toàn bộ sư bộ đã đi đến đó, em nghe thử xem, bình thường bên hàng rào bên kia rất ồn ào nhưng hôm nay ngay cả một tiếng động cũng không có."

Lâm Nghiên Thu chợt nhớ tới trong tiểu thuyết có một đoạn tình tiết giống như vậy, lúc đó cô chỉ lo để ý tới nhân vật chính nên không để ý mấy chuyện này.

Hiện tại nghe chị dâu nhỏ nói xong liền mơ hồ nhớ ra gì đó, hình như lần này nam chính sẽ bị thương, hơn nữa vết thương còn rất nặng...

Lâm Nghiên Thu ảo não vỗ cái trán của mình, nếu tối hôm qua thấy trời mưa mà cô nhớ tới thì đã nhắc nhở Trình Gia Thuật rồi, không biết bây giờ nhắc nhở còn kịp không.

Lâm Nghiên Thu vội vàng hỏi vợ chỉ đạo viên: "Chị dâu, em có chút việc gấp muốn nói với ba Đại Bảo, nhưng bây giờ anh ấy đang ở khu vực thiên tai, em phải làm sao để liên lạc với anh ấy đây?"

Vợ chỉ đạo viên trả lời: "Đơn giản thôi, em đi tới phòng truyền thông tìm nhân viên ở đó, bọn họ có cách liên lạc giúp em."

Lâm Nghiên Thu nói cảm ơn, ngay cả cơm cũng không mua liền chạy nhanh tới phòng truyền thông, nhưng phòng truyền thông giúp cô gọi mấy cuộc điện thoại liên tục nhưng cũng không tìm được anh.

Cô biết, tình hình khu vực thiên tai lúc này đang vô cùng hỗn loạn.

"Tôi cảm ơn."

Lâm Nghiên Thu cố gắng kìm nén cảm giác mất mát và lo lắng, cô miễn cưỡng cười nói cảm ơn với tiếp tuyến viên.

Tiếp tuyến viên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt to tròn tràn đầy thất vọng nhưng vẫn miễn cường mỉm cười của Lâm Nghiên Thu.

Mái tóc buông xõa rơi lất phất xuống hai bên khóe miệng và má, cô mặc áo bông màu trắng, một chiếc quần bông màu lam lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, cái áo to lớn khoác lên người càng khiến cơ thể càng gầy yếu không nói nên lời, có lẽ lúc này cô đang rất bối rối, môi răng cắn chặt, rõ ràng Lâm Nghiên Thu cũng không có nói bất kỳ một lời năn ni nào nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta cảm thấy bất an.

Tiếp tuyến viên suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là cô về trước đi, tôi sẽ giúp cô liên lạc với anh ấy, nếu liên lạc được thì tôi sẽ thông báo cho cô sau."

Lâm Nghiên Thu vội vàng đồng ý: "Làm phiền anh."

Sau khi mua cơm về nhà, Lâm Nghiên Thu nhìn thấy có một đống quần áo để trên bàn, không biết từ lúc nào mà tất cả các nút áo đều được may xong.

Ngay cả đầu sợi chỉ ở góc cạnh cũng được cắt sạch sẽ, nghĩ tới nghĩ lui thì tám chín phần mười là do Trình Gia Thuật giúp cô làm.

Đầu mũi bỗng dưng chua xót, nếu như Trình Gia Thuật vì sự sơ suất của cô mà bị trọng thương, vậy cô phải làm sao bây giờ?

Mãi cho đến ngày thứ ba, Lâm Nghiên Thu mới nhận được tin tức từ tiếp tuyến viên, anh ta nói: "Đại đội trưởng đã bị thương, lúc ấy tình huống gấp quá nên mọi người đã đưa đội trưởng và những người bị thương khác tới bệnh viện nhân dân của Kinh Huyện. Chị dâu, nếu không chị qua đó xem thử đi?"

Lâm Nghiên Thu vừa nghe tình huống gấp gáp thì bị dọa sợ, cô vội vàng gật đầu nói: "Được, tôi muốn đi xem một chút." Cảm giác vừa áy náy vừa lo lắng ập xuống, không biết nước mắt rơi xuống từ lúc nào, cô cũng không để ý lau mà chỉ biết nhanh chân chạy về thu dọn hai bộ quần áo đem theo rồi đưa mấy đứa nhỏ sang nhà đối diện nhờ chị Lưu Tố Mai trông giúp, sau đó cô vội vàng lên xe đi tới benh vien.