Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 77: 77: Chương 67






Từ Thiên Hồng nằm trên giường mê man không biết trời đất gì, giác quan dường như có vấn đề, không nghe, không nhìn thấy gì, chỉ có cảm giác đầu như muốn nứt ra.
Vu Đại Hải bàn giao công việc với nhân viên kế toán mới, sau đó dẫn Từ Thiên Lam và Từ Thiên Tinh ra ngoài.
Vu Đại Hải chỉ có duy nhất một chiếc xe đạp, bây giờ có chuyện xảy ra thật sự rất bất tiện.

May mắn là lúc Từ Thiên Tinh tới có đi xe đạp, cho nên Vu Đại Hải chở theo Từ Thiên Lam, còn Từ Thiên Tinh tự mình đạp xe, cùng nhau đi tới thôn Tây Lô.
Từ thị trấn đến thôn Tây Lô thì xa hơn thôn Đông Lô một chút, mất khoảng ba mươi đến bốn mươi phút.

Nhưng do bọn họ đều đi nhanh nên chưa tới nửa tiếng đã tới nơi.
Bất quá, lúc tới nơi thì đã vào giữa trưa, mỗi nhà đều đang nấu cơm, trên đường không có nhiều người.
Đổng Chí Ba là người từ nơi khác đến đây làm công và cũng kiếm được một ít tiền.

Lúc đầu, hắn nói sẽ ổn định cuộc sống ở đây nên Từ Chấn Hưng và Mã Thúy Bình mới đồng ý gả Từ Thiên Hồng cho hắn ta.

Đổng Chí Ba vì có thể được định cư ở đây nên mang hết số tiền kiếm được làm lễ hỏi, nhưng hắn cũng muốn Từ Chấn Hưng phải cho hắn một miếng đất, cũng chính là chỗ ở hiện giờ của hắn.
Chỗ ở không lớn nhưng cũng là một gian nhà ngói ba gian, chỉ là sân hơi bé.
Cổng nhà Đổng Chí Ba là cửa sắt, bên ngoài bị khóa bằng một chiếc khóa rất lớn.


Từ Thiên Tinh nói: "Có lẽ Đổng Chí Ba đã ra ngoài rồi, chúng ta cứ đẩy cửa vào đi, nhất định là chị Cả đang ở bên trong.

Ngày hôm qua, tôi đến tìm chị aayss, Đổng Chí Ba ngăn cản không cho tôi vào, khẳng định hắn ta làm chuyện gì đó không dám nói ra, tôi nghe thấy trong phòng có âm thanh."
Vu Đại Hải cũng không nghĩ nhiều, tìm một viên gạch trên mặt đất đập chiếc khóa trên cửa.

Từ Thiên Lam ngăn cản anh: "Trực tiếp xông vào nhà người khác không được hay lắm.

Em thấy chúng ta nên đến ủy ban thôn trước, sau đó hãy phá cửa, ít nhất có người chứng kiến, bằng không sau này có chuyện gì thì khó nói rõ ràng được."
Ngay từ đầu, Từ Thiên Lam đã biết Đổng Chí Ba không phải là người tốt lành gì, cô không muốn có sơ hở gì để hắn viện cớ.

Vạn nhất đối phương muốn trả thù thì cho dù có lý cũng sẽ biến thành vô lý.

Cô vẫn luôn cảm thấy Từ Thiên Tinh hôm nay có gì đó quái lạ.

Ngày trước, Từ Triển Bằng bị mất tích, cô ta cũng không thèm quan tâm, tới nhà của cô cũng chỉ quan tâm đến tình huống trong nhà của cô.

Cho nên, Từ Thiên Tinh khác thường như vậy, khiến cô không yên tâm.

Từ Thiên Tinh cũng nhận thấy Từ Thiên Lam không tin tưởng cô ta, cho nên trợn mắt nói: "Em Ba, bây giờ là lúc nào rồi, trì hoãn lâu thêm một chút thì chị Cả càng thêm nguy hiểm, em rể, chú nhanh chóng phá khóa đi, chỉ là phá một cái cổng, nếu chị Cả không có việc gì thì cùng lắm chúng ta đền tiền cái cửa là được chứ gì, còn có thể làm gì chúng ta."
Vừa rồi tình thế cấp bách nên Vu Đại Hải không suy nghĩ gì, bây giờ nghe Từ Thiên Lam nói vậy thì cảm thấy có lý, dù sao đây cũng là nhà người khác, bọn họ trực tiếp phá cửa thì không đúng: "Để tôi đến chỗ đại đội trước, sau đó thì hãy mở cửa."
Từ Thiên Tinh sửng sốt, thầm nghĩ, hai vợ chồng nhà này còn rất tâm đầu ý hợp, cô ta ra vẻ tức giận nói: "Hai người không tin tôi đúng không, chuyện này thì có gì mà phải băn khoăn, nếu chị Cả thật sự xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, tôi tự làm!"
Nói xong, cô ta đoạt lấy viên gạch trên tay của Vu Đại Hải, đập một cái lên chiếc chìa khóa trên cổng, có lẽ là do chiếc khóa này không tốt lắm, mới đập có một cái đã bung ra.
Từ Thiên Tinh liền chạy nhanh vào trong, Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vàng chạy theo.
Sân nhà Từ Thiên Hồng rất nhỏ, lại để mấy cái lồng sắt nuôi gà, ở dưới chân tường còn trồng rau xanh như cải thìa, làm cho cái sân càng nhỏ hơn, cũng may là được quét dọn sạch sẽ.
Phòng ở rất thấp, mặc dù mới xây được có mấy năm nhưng không rộng và thoáng một chút nào.

Mấy người vừa bước vào phòng đã cảm thấy tối tăm và chật chội, vắng vẻ không một chút hơi ấm.
Từ Thiên Tinh quen cửa quen nẻo dẫn hai vợ chồng Từ Thiên Lam đi vào căn phòng phía Tây.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Từ Thiên Hồng đang nằm trên giường đất, trên người đắp hai chiếc quần bông cũ, gương mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người giống như vớt ra từ trong nước.
"Chị Cả, chị Cả, chị có khỏe không?" Từ Thiên Tinh bước tới vỗ lên Từ Thiên Hồng, nhưng Từ Thiên Hồng vẫn nhắm mắt, lông mày nhíu lại, trong miệng thì nói mớ, thần trí không rõ ràng.
Từ Thiên Lam sờ trán của Từ Thiên Hồng, nói: "Sao lại nóng như vậy, nhanh đưa tới bệnh viện đi." Nói xong, cô nhìn về phía Vu Đại Hải.
Cô và Từ Thiên Tinh nhất định là không bế nổi Từ Thiên Hồng rồi, chỉ có Vu Đại Hải có thể ôm người ra ngoài.
Có điều, bọn họ đạp xe tới, làm sao có thể chở Từ Thiên Hồng đi bệnh viện đây.
Từ Thiên Lam phản ứng nhanh: "Em đi sang nhà hàng xóm mượn chiếc xe ba bánh." Cô rời thôn này đã lâu, cũng không biết nhà hàng xóm của Từ Thiên Hồng có xe ba bánh hay không.

Gõ cửa mấy nhà, rốt cuộc cũng mượn được một chiếc xe, xe hơi cũ, bánh xe, xích, tay lái đều rỉ sét, nhưng có còn hơn không.
Từ Thiên Lam đẩy xe ba bánh về đã thấy Vu Đại Hải dùng chăn bọc Từ Thiên Hồng, ôm ra ngoài rồi.
Lúc cô đang bảo anh đặt Từ Thiên Hồng lên xe, thì nghe thấy phía sau có tiếng nói.
"Bọn mày đang làm gì vậy?" Đổng Chí Ba xách theo chai rượu từ bên ngoài lảo đảo đi vào, liền thấy Vu Đại Hải đang ôm vợ mình đi ra ngoài.
Vu Đại Hải không thèm để ý tới hắn, đặt Từ Thiên Hồng lên xe, sau đó đẩy xe ba bánh muốn đi.
Đổng Chí Ba thấy mọi người không để ý tới hắn, tức giận xách theo chai rượu nhào tới: "Bọn mày đem vợ tao đi đâu?" Nói xong, hắn định đập chai rượu lên người Vu Đại Hải.
Vừa vung lên hắn vừa chửi: "Vu Đại Hải, mày dám thông đồng với vợ của tao à?"
Vu Đại Hải không chút hoảng sợ, ngăn cản cánh tay của đối phương, chụp lấy chai rượu, chai rượu không có nắp, cho nên nước trong chai cứ thế chảy xuống, từ trong bình chảy ra, vừa hay chảy vào đầu của Đổng Chí Ba.

Sau đó, từ trên đầu chảy xuống phía dưới, trong nháy mắt, hắn giống như một con gà bị ngã vào nồi nước.
"..."
Đổng Chí Ba hất hất đầu, cánh tay bị bẻ gãy khiến hắn đau đớn.

Hắn trừng đôi mắt, kinh hoảng nói: "Buông tay buông tay, gãy tay gãy tay."
Vu Đại Hải cũng không dùng nhiều lực, mặt không biểu tình túm lấy cánh tay của hắn.

Nhưng đối phương vẫn không thể động đậy, một lúc sau Vu Đại Hải vẫn không chịu buông tay, Đổng Chí Ba thì hét lên như một con lợn bị chọc tiết.
Đổng Chí Ba không chịu nổi nữa, không ngừng van xin: "Đừng vặn nữa, gãy tay rồi, tôi nhận sai còn không được sao, chú cứ ôm vợ của tôi đi!"
Từ Thiên Hồng nằm trên xe, thần trí không tỉnh táo.


Từ Thiên Lam đang rém góc chăn vào cho cô ấy thì nghe thấy Đổng Chí Ba nói chuyện ô uế, thật sự là không chịu đựng được.

Cô bước lên tát cho Đổng Chí Ba hai cái: "Họ Đổng kia, anh câm miệng lại cho tôi.

Anh khiến cho chị gái của tôi bị như vậy, tôi còn chưa cáo trạng anh đâu.

Tôi nói cho anh biết, đây là phạm pháp, chúng tôi đưa chị ấy đi bệnh viện khám, sau đó sẽ đi đến đồn công an báo án, khiến cho anh phải ngồi tù mọt gông."
Lần đầu tiên, Từ Thiên Tinh nhìn thấy bộ dáng hung ác của Từ Thiên Lam.

Trong nháy mắt có chút ngây dại, cũng may là chỉ trong chốc lát, cô ta đã phản ứng lại, cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, anh khiến cho chị gái của tôi thành ra như vậy, thì chờ mà ngồi tù đi, Thiên Lam, Đại Hải, bây giờ đưa chị Cả đi bệnh viện quan trọng hơn, chúng ta đi nhanh đi."
Vu Đại Hải gật đầu, dùng sức quật ngã Đổng Chí Ba lên mặt đất.

Đổng Chí Ba bị quật ngã chổng bốn vó lên trời, hắn bất chấp đau đớn, xoay người định chạy.

Vu Đại Hải chợt nghĩ tới cái gì, từ phía sau túm lấy cổ áo của hắn.
"Mày không được chạy, cùng bọn tao đi bệnh viện."
Tiếng nói của bọn họ không nhỏ, cho nên lúc đi ra tới cổng thì thấy hàng xóm xung quanh thò đầu ra xem có chuyện gì.

Lúc nhìn thấy Vu Đại Hải kéo Đổng Chí Ba ra ngoài, Từ Thiên Lam và Từ Thiên Tinh thì đẩy xe ba bánh đi ra, mọi người đều nhỏ giọng bàn tán, cũng không bước lên ngăn cản..