Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 68: 68: Chương 58






Hai người ở kia không biết bàn chuyện như thế nào, nhưng ở bên này, Vu Đại Hải nhìn đống gạch mới cảm thấy rất khó chịu.
Nghe tiếng đọc bài lanh lảnh của bọn trẻ, Vu Đại Hải nguệch ngoạc viết những chuyện cần làm ngày hôm nay.

Cuốn vở là vở ô vuông của học sinh tiểu học, chiếc bút thì dùng cái bút bị hỏng, ghì mãi mới ra mực.

May mà cái bút này rất thuận tiện, viết xong ấn một cái thì có thể treo ở trong túi, đỡ phải lúc cần dùng thì tìm không thấy, rất tiện lợi.
Viết xong, Vu Đại Hải cất nó vào trong túi.

Anh gọi hai người tới dọn dẹp công trường, đề phòng chủ tịch huyện tới kiểm tra.

Mặc dù, công trường đang xây dựng nhưng cũng không nên quá bẩn thỉu và lộn xộn.
Dặn dò công việc xong, Vu Đại Hải đang định đi hỗ trợ sàng cát, thì Đại Lý chạy tới: "Anh Đại Hải, có chuyện rồi."
Cơ thể cao to của Đại Lý vội vàng chạy tới.

Buổi sáng, anh ta vẫn còn vui vẻ, hiện giờ thần sắc lo lắng, trong tay còn cầm theo một viên gạch xanh bị gãy làm hai.
Vu Đại Hải buông cào gỗ, nghi hoặc nhận lấy, anh cầm hai nửa viên gạch, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Trời ơi! Đại Hải..


anh, gạch này..

có vấn đề rồi." Có lẽ là do khẩn trương nên lúc nói chuyện hơi thở hỗn lộn.
Vu Đại Hải ngăn lại: "Đừng gấp, từ từ nói."
Đại Lý cố gắng bình tĩnh, dùng một cánh tay lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nói: "Không phải em đang xây tường bao sao? Đợt gạch đầu tiên đã dùng hết rồi, em liền đem số gạch được chuyển đến đây vào hai ngày trước ra dùng.

Nhưng bọn em vừa mới xây được mấy viên thì không cẩn thận làm rơi một viên xuống đất, kết quả thành ra như vậy."
Đại Lý nói xong liền chỉ vào hai nửa viên gạch trên tay của Vu Đại Hải.
Vu Đại Hải nghe xong, dùng sức đem nó vứt xuống mặt đất, viên gạch lập tức giống như pháo hoa nổ tung, chia thành từng mảnh nhỏ.
Anh nhíu mày: "Ai nhập số gạch này về? Sao chất lượng lại kém như vậy?"
"Anh Đại Hải, anh quên rồi à?" Đại Lý nhỏ giọng: "Đây là số gạch của hàng xóm nhà bà ngoại Tiểu Mộc mà anh đã đồng ý nhập đấy."
Vu Đại Hải suy nghĩ, mới nhớ ra lúc trước Tiểu Mộc có nói hàng xóm nhà bà ngoại của cậu ta có phòng đang xây dở nhưng không muốn xây tiếp nữa, nên muốn bán số gạch này, giá cả thì thấp hơn so với lò gach rất nhiều.

Lúc ấy, anh cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng phải kiểm tra xong mới nhập, nên nhắn với Tiểu Mộc bảo người hàng xóm này mang gạch tới kiểm tra.
"Anh nhớ rõ lúc gạch đưa tới kiểm tra không phải là loại này mà? Chất lượng không phải cũng được à?"
Vu Đại Hải nhớ rõ, lúc đó người ta chở đến một xe ba bánh, anh thấy chất lượng không có vấn đề gì mới quyết định mua.
"Lúc ấy chỉ là cái xe con kia, nhưng sau đó đối phương chở tới chính là cái này, em nghĩ có lẽ họ thay thế hàng tốt bằng hàng kém chất lượng." Đại Lý tức giận nói: "Người này thực sự rất thiếu đạo đức, không biết Tiểu Mộc có biết chuyện này không.

Chuyến gạch vận chuyển đến sau anh không có ở đây, nên nó nhận."

"Tiểu Mộc đâu?" Vu Đại Hải biết chuyện này nhất định là có liên quan tới Tiểu Mộc.
"Không biết, từ sáng đã không thấy nó đâu, bây giờ không biết đã chạy đi đâu rồi." Đại Lý trả lời.
Đang nói, thì Tiểu Mộc không biết từ đâu chạy tới, nhanh chóng kéo Vu Đại Hải và Đại Lý đến một góc.
Lúc nãy, Vu Đại Hải và Đại Lý nói chuyện không khiến ai chú ý.

Hiện giờ đang là thời gian đi học, trong sân chỉ có nhân viên tạp vụ của bọn họ, mọi người đều đang chăm chỉ làm việc nên không nghe thấy anh và Đại Lý nói gì.
Tiểu Mộc kéo hai người vào một góc, vừa khóc lóc nỉ non vưa giải thích.

Thì ra ngày hôm qua, Tiểu Mộc đã phát hiện ra chuyện này.

Lúc đó, anh ta rất sợ hãi, số gạch này đủ để xây một tường vây, giá trị gần ba trăm tệ, nếu không thể dùng thì bọn họ phải bồi thường rất nhiều, anh ta có thể không khóc sao!
"Cả đêm hôm qua, em đã đi tới thôn nhà bà ngoại em, nhưng cái nhà kia đã không còn ai.

Em nghe thấy người ta nói, mấy hôm trước bọn họ đã chuyển đi rồi, có lẽ là vừa bán gạch cho chúng ta xong thì bọn họ liền chuyển đi." Tiểu Mộc nức nở: "Anh Đại Hải, em thật sự không biết chuyện này, em cứ nghĩ số gạch này không tệ, muốn giúp đội của chúng ta kiếm chút tiền nên mới đề nghị việc này."
Hiện giờ, Tiểu Mộc rất sợ hãi.

Ngày hôm qua, anh ta không tìm thấy nhà hàng xóm, cả đêm đều không ngủ được.


Vốn dĩ, anh ta cũng định sáng nay sẽ nói chuyện này với Vu Đại Hải nhưng anh ta lại không có dũng khí.

Anh ta vẫn hy vọng sẽ không có ai phát hiện ra gạch có vấn đề, cứ tiếp tục sử dụng thì anh ta sẽ không có chuyện gì.

Sau này, anh ta nhất định sẽ không dễ dàng tin người như vậy nữa, nên lấy tiền công thì lấy tiền công, làm tốt công việc của mình thôi.
Nhưng lúc vừa đi vệ sinh về thì anh ta nhìn thấy Đại Lý cầm một viên gạch đang nói gì đó với Vu Đại Hải.

Anh ta vừa nhìn thấy viên gạch kia thì liền biết chuyện gạch kém chất lương đã bị phát hiện.
Tiểu Mộc ghé sát vào tường, nghe loáng thoáng được câu chuyện, cho nên vội vàng kéo Vu Đại Hải và Đại Lý vào trong góc giải thích.
"Cái thằng ngu ngốc này, lúc ấy chú mày kiểm tra thế nào vậy." Đại Lý tức giận đỏ bừng hai mắt, oán giận túm lấy cổ áo của Tiểu Mộc định đánh anh ta một trận.
Tiểu Mộc thút thít giải thích: "Em có biết nhưng cái này đâu, cứ nghĩ trước đó anh Đại Hải kiểm tra không có vấn đề gì, nói mua, nên em cứ thế nhận hàng."
"Cậu.."
"Thôi được rồi, đừng làm khó cậu ấy nữa, cậu ấy có tài giỏi cũng không biết được nhiều thứ như vậy, chuyện này nên trách tôi, là do tôi không giám sát chặt chẽ, lẽ ra ngày hôm ấy tôi nên ở lại đây nhận hàng." Vu Đại Hải khuyên can Đại Lý, tự trách nói.
Đại Lý nghe lời can ngăn, dùng sức hất Tiểu Mộc ra, đối phương liền ngã ngồi trên mặt đất.

Sau đó, anh ta quay sang hỏi Vu Đại Hải: "Anh Đại Hải, bây giờ phải làm sao?"
Vu Đại Hải nhíu mày: "Còn có thể làm sao bây giờ, số gạch này không thể dùng được nữa, chúng ta phải mua loại tốt thôi."
Đại Lý buồn rầu: "Cả thảy công trình được có hai nghìn tệ tiền công, bây giờ bỏ số gạch này, vậy chúng ta còn kiếm được bao nhiêu chứ?"
Tất nhiên là Vu Đại Hải biết điều này: "Cũng không còn cách nào khác, cậu yên tâm, tiền công của các cậu sẽ không bị ít đi."
Từ lúc thành lập đội xây dựng, vấn đề lỗ hay lãi đều do Vu Đại Hải chịu trách nhiệm.


Đội xây dựng không phải mọi người chung vốn, cho nên bồi thường tiền anh phải chịu trách nhiệm.

Vu Đại Hải cũng chỉ dám tự trách mình lúc đó không có ở đây.
Đại Lý vội nói: "Anh Đại Hải, ý của em không phải như vậy, tiền công là chuyện nhỏ, chỉ là lần này bị lừa cho nên bực bội quá." Anh ta tức giận nói: "Đừng để em tìm được thằng chết tiệt kia, nếu không em sẽ đánh cho nó một trận."
Tiểu Mộc nghe xong rụt cổ lại.

Mặc dù, anh ta và Đại Lý ở cùng một thôn, nhưng cũng không quá quen thuộc.

Bởi vì, nhà anh ta và nhà Đại Lý cách nhau gần, nên anh ta mới nhờ Đại Lý tìm việc giúp.

Đại Lý là người tốt bụng, nên mới giới thiệu anh ta tới đội xây dựng.

Từ lúc đến đây, anh ta học được không ít thứ, tiền lương trong hai tháng này là số tiền anh ta kiếm được nhiều nhất từ trước đến nay.
So với công việc ở nhà, thì làm việc ở đây vất vả hơn nhiều, nhưng Tiểu Mộc không có ý định quay trở lại công việc trước kia.

Tuy làm việc không thoải mái, nhưng so với làm ruộng thì số tiền kiếm được nhiều hơn vài lần.

Anh ta dự định sẽ chăm chỉ làm việc hai năm, sau đó về nhà, xây nhà cưới vợ.
Không ngờ lại xảy ra chuyện này, anh ta cũng rất hận kẻ lừa đảo kia.
Suy nghĩ một lúc, Tiểu Mộc chớp đôi mắt to, nói với Vu Đại Hải: "Anh Đại Hải, em có ý này.".