Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 65: 65: Chương 55






"Hai cô nhóc càng lớn càng xinh đẹp." Ngô Khởi Lan nhìn hai đứa nhỏ ngồi trên sô pha, cười nói.
Mặc dù tình hình kinh doanh của siêu thị càng ngày càng tốt, nhưng Ngô Khởi Lan thì lại càng ngày càng nhàn, đúng là đi ngược lại với quỹ đạo.

Bình thường, việc buôn bán sẽ do nhân viên bán hàng tự đối phó, trừ khi có vấn đề phát sinh mà họ không thể giải quyết được, thì lúc ấy mới đến phiên chị ra tay.
Có điều, từ ngày khai trương đến nay, Tần Tử Huân đều không xuất hiện ở chỗ này nữa.

Hầu như mọi người trong thị trấn đều biết siêu thị này có chủ tịch huyện chống lưng, nên không có ai dám đến gây chuyện.
Ngô Khởi Lan uống ngụm nước: "Huyện chúng ta bao gồm thị trấn Thanh Vân và một vài thị trấn lớn nhỏ khác, tổng cộng có mười hai trấn, mỗi trấn có một cửa hàng quốc doanh, ngoài ra còn có một vài điểm đại lý ở thôn."
Mười hai chỗ à? Vậy phí nhận thầu có giống nhau không? "
" Tất nhiên là không rồi, những thị trấn đó có chỗ nghèo, chỗ giàu, mặt tiền cửa hàng cũng có chỗ lớn, chỗ nhỏ.

Cho nên, phí nhận thầu cũng không giống nhau.

"Ngô Khởi Lan nói:" Cụ thể bao nhiêu thì còn phải đợi phía trên xem xét đã.

Thời gian vừa rồi doanh thu của chúng ta quả thực rất cao, để chị kiểm tra lại xem chúng ta có thể lấy ra được bao nhiêu tài chính.

"
Từ Thiên Lam gật đầu:" Nếu không đủ thì có thể đi vay.

"
Đây là biện pháp tốt nhất mà cô nghĩ tới, có điều việc vay tiền vào những năm 80 quả thực không hề dễ dàng.
Hai người đang nói chuyện thì Tần Minh tới, trong chiếc xe nhỏ của anh ta chở không ít hàng hóa.
" Trời ạ, sao giám đốc Tần lại tự mình đến giao hàng chứ, thật là ngại quá! "Trong siêu thị toàn là phụ nữ, nên Tần Minh liền giúp bọn họ khuân hàng hóa, lúc Ngô Khởi Lan đi ra nhìn thấy thế, liền nhịn không được trêu trọc mấy câu.
Trên đầu Tần Minh chỉ lưa thưa mấy sợi tóc, anh ta cười to nói:" Các cô chính là khách hàng lớn của tôi, tôi phải chăm sóc thật tốt, đúng rồi, tôi nghe Tử Huân nói, các cô muốn mở rộng hình thức kinh doanh này đến những cửa hàng quốc doanh ở các trấn khác hả? Có đủ tiền nhận thầu không? "
Trước mắt Từ Thiên Lam sáng ngời:" Anh Tần cũng có ý kia hả? "
" Tất nhiên là có rồi.


Rõ ràng kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao lại không muốn cơ chứ? "Tần Minh vui đùa nói.
Hiện tại, chuyện siêu thị kiếm được nhiều tiền rõ như ban ngày, ai mà không biết chứ.

Hàng ngày, khách hàng đến đến, đi đi không ngớt, cho nên ngay cả người không có đầu óc kinh doanh cũng biết được đầu tư vào siêu thị khẳng định là một vụ mua bán không tồi.
Huống chi, anh ta còn là người rất thông minh, ở thương trường giống như cá gặp nước.

Bất quá, Từ Thiên Lam không hề nghĩ tới Tần Minh sẽ nói trực tiếp như vậy.
Thực ra, Tần Minh cũng chỉ là thuận miệng thì nói ra.

Anh ta cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, nhưng người ta đang kinh doanh tốt như vậy, kéo anh ta vào làm gì, tốt nhất là nên lôi kéo Tần Tử Huân mới là thượng sách.
Từ Thiên Lam liếc mắt nhìn Ngô Khởi Lan, sau đó kéo Tần Minh vào văn phòng.
Ba người lại tiếp tục thảo luận đề tài này.

Tần Minh không hiểu mô hình kinh doanh này, nên đồng ý góp tiền nhận hoa hồng, còn không tham gia vào việc quản lý.

Điều này khiến cho Ngô Khởi Lan rất cao hứng, như vậy tất cả vẫn sẽ do chị quản lý.
Còn hình thức hợp tác cụ thể như thế nào, đợi chỉ thị của phía trên xuống, mọi người sẽ tiếp tục bàn bạc.
Mấy người nói chuyện với nhau một lúc thì Tần Minh dẫn Từ Thiên Lam rời đi:" Đi thôi, tôi đưa cô đến nhìn nhà máy của tôi, vừa hay có một số vấn đề tôi muốn nhờ cô tư vấn.

"
Ngô Khởi Lan tiễn bọn họ ra ngoài cửa siêu thị thì quay trở lại văn phòng.

Từ Thiên Lam ngồi trên xe ô tô của Tần Minh, nghênh ngang rời đi, không có ai chú ý thấy sau khi chiếc xe rời đi, thì bên cạnh ngõ nhỏ đi ra hai người, đó là Ngưu Xuân Hoa và Ngô Quế Hoa.
Ngô Quế Hoa nhìn chằm chằm vào hướng chiếc xe biến mất:" Tôi đã nói những phán đoán trước đây của tôi đều đúng mà.

Cửa hàng quốc doanh này đúng là có phần của cô ta.

Lần trước cũng chính là chiếc xe này, người đàn ông kia gọi là giám đốc gì đó, đã mua công thức làm bánh của cô ta.


Cô nhìn bộ dáng xoắn xít, ngượng ngùng của co ta xem, cùng một người đàn ông vừa nói vừa cười, đúng là dâm phụ.

"
Ngưu Xuân Hoa cũng nói:" Hừ, đồ đê tiện này, cô ta thì làm gì có bản lĩnh kiếm được nhiều tiền như vậy chứ, đúng là dâm phụ, nhất định chúng ta phải nói việc này cho Đại Hải biết, để Đại Hải bỏ cô ta.

"
* * *
Từ Triển Bằng kỳ thật không phải là đứa trẻ tốt tính, từ khi còn ở nông thôn, nếu có ai chê cười cậu không có mẹ hoặc là chỉ có mẹ kế, Từ Triển Bằng sẽ đánh nhau với đối phương, không đánh đối phương đến kêu cha gọi mẹ, thì cậu sẽ không phải là Từ Triển Bằng.

Vì chuyện này, mà Từ Chấn Hưng luôn nói cậu là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng cậu cũng không để những lời nói đó ở trong lòng.
Nhưng hiện tại, người bạn mới ngồi cùng bàn với cậu lúc không có việc gì làm sẽ kẻ vạch ngăn cách chiếc bàn chỉ để lại cho cậu một góc nhỏ.

Từ Triển Bằng không nói gì, chỉ coi như mình có một người bạn mới.
Từ Triển Bằng không muốn gây chuyện, anh rể và chị gái phải vất vả mới xin cho cậu được đi học.

Anh chị đối tốt với cậu như vậy, cậu không thể gây rắc rối, khiến anh chị lo lắng được.
Cho nên, lúc đối phương tiếp tục khiêu khích, Từ Triển Bằng vẫn không để ý, ngược lại nghiêm túc nghe giảng.
" Nhóc con, mày coi tao không tồn tại à, tao đang nói chuyện với mày đấy.

"Thằng nhóc mập mạp cùng bàn không thấy Từ Triển Bằng phản ứng lại mình, nó cảm thấy tên nhóc ở nông thôn này nhất định là bị uy phong của mình làm cho sợ hãi, không dám phản kháng, cho nên nó càng thêm kiêu ngạo, dùng cánh tay đẩy đẩy cậu sang bên cạnh.

Sau đó, nó xóa đường phấn ranh giới được vẽ trước đó, vẽ một cái khác sát bên chỗ Từ Triển Bằng:" Tao nói cho mày biết, không được qua ranh giới! "
Từ Triển Bằng đột nhiên bị đẩy thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, nhưng sách vở của cậu thì vẫn bị rơi xuống đất.

Lúc này, thầy giáo đang viết trên bảng đen, trong phòng học rất yên tĩnh, đột nhiên có tiếng động phát ra, thầy giáo xoay người thì nhìn thấy Từ Triển Bằng đang ngồi dưới đất nhặt sách vở:" Từ Triển Bằng, em không sao chứ? "
Từ Triển Bằng nhặt sách vở lên, quay đầy nhìn tên mập cùng bàn liếc mắt một cái, đối phương cũng đang dùng ánh mắt cảnh cáo cậu.

Từ Triển Bằng ngồi xuống, trả lời thầy giáo:" Thầy, em không có việc gì ạ.


"
Thầy giáo gật đầu, tiếp tục giảng bải, tên mập cùng bàn đắc ý cười.
* * *
Ngô Quế Hoa và Ngưu Xuân Hoa chờ đến lúc trời sắp tối, mới nhìn thấy Vu Đại Hải cưỡi xe đạp lắc lư, lảo đảo trở về, phía sau còn chở theo một đứa nhóc.
" Chị dâu, sao mọi người lại đến đây? "Vu Đại Hải không hiểu hỏi.
Trời không còn sớm, bây giờ bọn họ vẫn còn ở đây thì lát nữa về nhà bằng cách nào? Hơn nữa cũng không có xe buýt về thẳng quê.
" Trời ơi, cuối cùng chú cũng đã trở về, bọn chị chờ sắp chết rồi, chú nhanh mở cửa đi, để bọn tôi vào uống ngụm nước.

"Ngưu Xuân Hoa vừa thấy Vu Đại Hải trở về, đã la hét muốn vào trong nhà.

Vốn dĩ, bọn họ tới đây với tâm trạng hưng phấn muốn tố giác Từ Thiên Lam, nhưng lúc đến đây thì cửa nhà đã bị khóa.

Lúc này, bọn họ mới nhớ ra bây giờ đang là ban ngày, chắc hẳn Vu Đại Hải đang đi làm.

Nhưng vì không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, nên bọn họ kiên trì chờ đợi, ai ngờ, chờ một lúc lại đến tận khi trời tối, vừa mệt lại vừa đói.
Vu Đại Hải nhanh chóng mở cửa, để bọn họ đi vào.
Hai người vừa vào nhà liền đi thẳng tới chỗ phích nước nóng, mỗi người rót một chén, bọn họ không chờ được bèn rót thêm nước lạnh, Vu Đại Hải chỉ sợ bọn họ bị tiêu chảy.
Uống nước xong, hai người lại hỏi có gì ăn không, Vu Đại Hải chỉ tay về phía tủ bát, nói:" Chỉ còn một cái banh bao nguội.

"
Hai người chia nhau mỗi người một nửa, vừa ăn vừa uống nước.
Vu Đại Hải bảo Từ Triển Bằng vào nhà làm bài tập, còn anh thì nhóm bếp đun nước.

Vốn dĩ bếp lò ở trong phòng nhưng hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, cho nên bếp lò được đặt ở cửa.

Bình thường, buổi sáng nhà anh chỉ nấu cháo và một ấm nước, không đun bằng nồi lớn, chủ yếu là do Từ Thiên Lam không quen dùng nồi lớn để đun nước, bởi vì dù có rửa sạch như thế nào thì lúc uống vẫn cảm thấy có mùi khói.

Vì thế, nhà anh dùng ấm sắt lớn đun nước.
Ngưu Xuân Hoa đi tới đi lui ở trong phòng khách, đôi mắt không ngừng liếc nhìn đánh giá căn nhà.
Ngô Quế Hoa nhìn vào phòng mà Từ Triển Bằng bước vào, nhướng mày hỏi:" Đại Hải, đứa nhỏ này là con trai nhà ai vậy? "
" À, là em traai của Tiểu Lam.


"
" Cái gì? Là em trai của em dâu ấy hả! Nó tới chơi à? "
Vu Đại Hải bắc ấm nước lên trên bếp lò, sau đó ngẩng đầu hỏi:" Các chị đến đây có chuyện gì à? "
" À, chúng tôi..

Không có chuyện gì.

Ưm, em dâu sao lại không có ở nhà thế, em ấy ra ngoài làm việc à? "Ngô Quế Hoa đang định nói thì lại khó mở lời.
" À, cô ấy có chút việc nên chưa về, tôi đi làm về trước thì nấu cơm.

"Vu Đại Hải biết hôm nay Từ Thiên Lam sẽ tới chỗ của Tần Minh, nói là thăm quan nhà máy gì đó.

Bởi vì, nhà máy của Tần Minh ở thị trấn bên cạnh nên nhất định là không thể về sớm được.
Ngô Quế Hoa đứng một bên xoắn xuýt.
" Cái gì? Chú đi làm vất vả cả ngày trở về, lại còn phải nấu cơm hả, thật là, cô ta tệ quá, cô ta thì có chuyện gì chứ! "Ngưu Xuân Hoa đột nhiên nói xen vào:" Đại Hải, chú phải quản lý cô ta đi, tôi nói cho chú biết, hôm nay bọn tôi đã gặp cô ta.

"
" Gặp cô ấy hả? "
" Đúng thế! Chúng tôi gặp cô ta ở cửa siêu thị, cô ta bước vào xe của một người đàn ông.

"
" Hử? "Vu Đại Hải đổ thêm nước vào ấm đun nước, ngẩng đầu hỏi.
Ngưu Xuân Hoa thấy Vu Đại Hải dừng lại, có vẻ hứng thú với câu chuyện của cô ta, vì vậy cô ta tiếp tục nói:" Đúng thế, là xe ô tô của một người đàn ông, dáng người cao lớn, đầu hơi hói, anh ta đi một chiếc xe ô tô màu đen, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền.

Từ Thiên Lam vừa cười vừa nói bước lên xe, không biết là đi đâu? Đã muộn như vậy mà cô ta còn chưa về nhà, có phải? "
Những lời sau đó, cô ta không nói tiếp, giống như cố ý lưu lại để cho người ta tự tưởng tượng ra.
" À, tôi biết rồi, trước đó Từ Thiên Lam cũng đã nói qua cho tôi biết, đúng là có chuyện này.

"Vu Đại Hải lại tiếp tục cúi đầu, đổ thêm nước để rửa ấm.
" Chú biết? "
" Đại Hải, cô ta là người đã có gia đình, không ngoan ngoãn ở nhà, đi ra ngoài làm gì? Chú không hỏi cô ta à? "Hai người rất kinh ngạc, tại sao Vu Đại Hải có thể bình tĩnh như vậy, giống như không hề có việc gì vậy.
Vu Đại Hải bất đắc dĩ nói:" Chị dâu, trời cũng sắp tối rồi, nếu về muộn thì sẽ không còn xe đâu, hai người nên nhanh chóng về nhà đi!".