Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 60: 60: Chương 50






Từ Chấn Hưng đột nhiên bị Từ Thiên Lam hỏi như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, chần chừ không biết nên mở lời như thế nào.
Từ Thiên Lam thấy ông ta muốn nói lại thôi, liền đem hai đứa nhỏ ra ngoài sân chơi.
Từ Triển Dục thì từ lúc bước vào trong nhà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng bánh bông lan.

Không chú ý một cái đã bị nó móc lấy một miếng lớn nhét vào trong mồm, vụn bánh dính đầy bên mép.

Từ Chấn Hưng bị nó làm cho mất mặt, liền đuổi nó ra ngoài sân chơi.
Trong phòng không có trẻ con, chỉ còn lại Từ Chấn Hưng và Từ Thiên Lam, ông ta vuốt ve cái chén, hắng giọng nói: "Tiểu Lam à, trong nhà xảy ra chuyện.."
Từ Chấn Hưng nói được một chút thì nhìn nhìn Từ Thiên Lam, thấy cô không có ý định hỏi han, thì đành phải tiếp tục nói: "Trong nhà xảy ra chuyện, dì của con bị bắt giữ, đồn công an yêu cầu phải nộp tiền, thì mới thả dì con ra ngoài."
"Thực ra cũng không cần nhiều tiền lắm, haiz, lần này đúng là xui xẻo, người khác thì không có việc gì, chỉ bắt mỗi mình dì của con.

Ba đi tìm chị Hai của con, nó cũng cho ba một chút nhưng không nhiều lắm." Từ Chấn Hưng chỉ kể đến chuyện đi tìm Từ Thiên Tinh và cô ta cho ông ta một ít tiền, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì lại không nói, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn nói cho Từ Thiên Lam biết, chị Hai của cô cho ông ta tiền, thì cô cũng nhanh chóng đưa tiền cho ông ta đi.
"Bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, không nhiều lắm, chỉ khoảng, ưm, khoảng tám trăm tệ, khoảng đấy." Thực ra, Từ Chấn Hưng muốn nói là một nghìn tệ nhưng ông ta cảm thấy nói một nghìn tệ thì nhiều quá, sẽ dọa cô, tính kỹ thì tám trăm tệ chắc là đủ rồi.
Từ Thiên Lam không hiểu ý của Từ Chấn Hưng, nhưng cô không muốn quanh co lòng vòng với ông ta: "Tám trăm tệ? Ba đang đòi tiền con à?"
Từ Chấn Hưng sửng sốt, không ngờ con gái lại hỏi trực tiếp như vậy, có chút xấu hổ, cười: "Mặc dù bà ấy không sinh ra con, nhưng bà ấy cũng coi như là mẹ của con.."
"Con không có mẹ!" Từ Thiên Lam thẳng thừng nói: "Mẹ con đã sớm chết từ tám trăm năm trước rồi."
"Con bé này, nhắc lại chuyện cũ năm xưa làm gì, con phải nhìn về phía trước chứ.


Mặc dù, bà ấy không phải là mẹ ruột của con, nhưng trên danh nghĩa vẫn là mẹ của con, tốt xấu gì bà ấy cũng chăm sóc chị em các con mấy năm, bây giờ bà ấy xảy ra chuyện, con không thể khoanh tay đứng nhìn được."
"Sao con lại không thể khoanh tay đứng nhìn? Bà ta chăm sóc bọn con lúc nào?"
"Con?"
"Con thế nào? Bà ta xảy ra chuyện, ba liền tới đây đòi tiền của con.

Con không nợ bà ta cái gì cả, nếu không phải bà ta thì Triển Bằng cũng sẽ không bỏ nhà ra đi.

Ba ở đây nói chuyện nửa ngày, có câu nào hỏi thăm tới Triển Bằng chưa, mở miệng đều nhắc tới Mã Thúy Bình.

Bà ta tốt như vậy thì ba tới tìm con làm gì?" Từ Thiên Lam tức giận nói.
Từ Chấn Hưng bị con gái nói cho một trận, gương mặt đỏ bừng.

Bây giờ, ông ta mới nhớ tới đúng là mình chưa hỏi một câu nào về Triển Bằng.

Lúc trước, ông ta định đợi hai ngày sẽ lên đón Từ Triển Bằng về, nhưng không ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện, Từ Chấn Hưng bối rối giải thích: "Triển Bằng cũng không phải bị mất tích, nó ở chỗ này ba rất yên tâm, tại ba lo lắng chuyện của dì con quá nên không hỏi trước, nó đâu rồi? Bây giờ thế nào? Ba đang định chờ chuyện của dì con được giải quyết, sẽ đón Triển Bằng về nhà."
Từ Thiên Lam nhìn ông ta một cái, thờ ơ nói: "Thằng bé hiện giờ rất tốt, không cần phải đón nó về."
"À." Từ Chấn Hưng trả lời một câu: "Vậy còn chuyện của dì con thì sao?"
"Con không có tiền, hai đứa nhỏ cũng cần phải nuôi dưỡng, mỗi ngày Đại Hải phải rất vất vả mới kiếm đủ tiền nuôi gia đình, con không có tiền cho bà ta."
"Không phải là cho, là ba mượn con.


Con coi như là ba mượn con được không?" Từ Chấn Hưng vội hét lên, ngoại trừ chỗ này, ông ta không biết còn có thể đi mượn tiền ở đâu được nữa.
"Mượn? Vừa nãy ba không hề nói là mượn, ba vẫn luôn đòi tiền của con đấy chứ!" Từ Thiên Lam cường điệu nói.
"Không phải đâu, ba không hề muốn đòi tiền của con, ba mượn con, con yên tâm, chờ ba có tiền nhất định sẽ trả lại cho con." Gương mặt già nua của Từ Chấn Hưng đỏ bừng: "Có thể vừa nãy ba nói không được rõ ràng."
Từ Thiên Lam gật đầu, thong thả nói: "Thực ra, không phải là con không thể cho ba mượn tiền."
"Tốt, tốt, chờ ba có tiền, nhất định.."
"Ba đừng vội, con còn chưa nói xong."
"Vay tiền không phải là nói suông, ba viết cho con một tờ giấy vay nợ."
"Ba con với nhau, sao lại phải viết giấy vay nợ?" Từ Chấn Hưng không vui, nói.
"Chúng ta là ba con ruột, nhưng con và Mã Thúy Bình lại không phải mẹ con ruột.

Trước đây thì không nói làm gì, nhưng mà bà ta đối xử với em trai của con như vậy, bây giờ còn muốn con lấy tiền ra cứu bà ta, con cũng không phải người không có tự trọng."
"Được được được, viết giấy vay nợ thì viết giấy vay nợ." Từ Chấn Hưng đành phải nói: "Viết giấy vay nợ là được rồi chứ, còn có chuyện gì nữa không?"
"Còn có, con đã đưa Triển Bằng đi học, ba chuyển hộ khẩu của em ấy sang nhà của con đi." Từ Thiên Lam nghĩ, nhân cơ hội này thì nói ra luôn.
"Được được, chuyển.." Từ Chấn Hưng thuận miệng trả lời, đột nhiên tỉnh táo, hỏi: "Chuyển cái gì? Chuyển hộ khẩu của Triển Bằng sang nhà của con hả?"
"Đúng vây, trường học yêu cầu."
"Con đưa Triển Bằng đi học à?"
Từ Chấn Hưng kinh ngạc hỏi: "Con đưa nó đi học ở đâu? Tiểu học thị trấn hả?"
Thôn bọn họ rất nhỏ, không có trường tiểu học, trường tiểu học gần nhất là ở thôn Trương Gia, cho nên bọn nhỏ ở trong thôn đều đến trường tiểu học ở thôn Trương Gia để học.


Nhưng chắc chắn việc đào tạo học sinh trong trường tiểu học ở thôn không thể nào bằng được trường tiểu học ở thị trấn.
Từ Chấn Hưng rất coi trọng việc học hành, mặc dù Mã Thúy Bình luôn cằn nhằn là Từ Triển Bằng không hiểu chuyện, sau này bà ta cũng sẽ không cho nó đi học.

Nhưng trong lòng của Từ Chấn Hưng lại không nghĩ như vậy.

Trẻ con hiếu động nói không chừng càng thông minh, ông ta cũng định sang năm sẽ vay tiền để cho Từ Triển Bằng được đi học.
Nhưng ông ta không dám mở tưởng đến chuyện cho Từ Triển Bằng đi học trên thị trấn.

Không ngờ, Từ Thiên Lam lại nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
"Đúng vậy." Từ Thiên Lam khẳng định nói: "Cho nên phải chuyển hộ khẩu đến đây mới có thể làm thủ tục nhập học, nếu muộn thì nhà trường sẽ không nhận nữa."
Thực ra, cô cũng không biết trường tiểu học có nhận học sinh có hộ khẩu ở trong thôn hay không.

Ngay cả, gia đình của cô cũng là chuyển từ trong thôn ra, cho nên đây là chỉ cái cớ cô nghĩ ra mà thôi.
Từ Chấn Hưng cũng có chút hiểu biết, nhưng vừa nghe thấy Từ Thiên Lam nói muốn chuyển hộ khẩu của Từ Triển Bằng thì lập tức từ chối: "Triển Bằng họ Từ, nếu chuyển tới nhà của con thì phải sửa họ, như vậy không được."
"Không cần sửa họ, chỉ cần chuyển tới hộ khẩu của nhà con mà thôi."
"Như thế cũng không được, nó là con trai của ba, nào có đạo lý chuyển tới nhà của con, không ra làm sao cả." Từ Chấn Hưng kiên quyết từ chối.
Từ Thiên Lam cũng không tức giận, chỉ nói: "Vậy, ba cũng không cần phải viết giấy vay tiền nữa đâu."
"Hả, được, ba nói mà, con gái của ba là tốt nhất." Từ Chấn Hưng cứ tưởng Từ Thiên Lam cho vay tiền không cần viết giấy nợ, nên rất vui mừng.
Ai ngờ, Từ Thiên Lam nói thêm một câu: "Tiền cũng đừng mượn nữa."
Hả?
"Con nói vậy là có ý gì?" Từ Chấn Hưng tức giận nói: "Vừa rồi đã đồng ý rồi, bây giờ lại không cho mượn, con đang trêu đùa ba, đúng không?"
"Chính là ý trên mặt chữ."
Từ Chấn Hưng lập tức hiểu ra: "À, là do ba không đồng ý chuyển hộ khẩu của Triển Bằng nên con không cho vay, đúng không? Con, được lắm, không cho mượn thì thôi."

Từ Chấn Hưng đứng lên, sải bước đi ra ngoài, thấy Từ Triển Dục đang ở trong sân cầm thứ gì đó đào hố trên mặt đất, ông ta hét to: "Triển Dực, đi về."
Từ Triển Dục đang mải mê đào hố trong sân, nghe thấy phải đi về, nó không vui.

Từ Chấn Hưng đi tới nhấc nó lên, muốn ôm vào trong ngực, nhưng cơ thể của Từ Triển Dục béo hơn những đứa nhỏ cùng tuổi rất nhiều, suýt chút nữa thì Từ Chấn Hưng làm ngã nó.

Ông ta ổn định lại cơ thể, không quay đầu lại rời đi.
Từ Thiên Lam cũng không nói thêm gì, cô biết chuyện này rất ít người có thể tiếp thu được, phải từ từ mới được.

Từ Thiên Lam đoán Từ Chấn Hưng nhất định sẽ quay trở lại, thứ nhất là bởi vì ông ta không còn cách nào khác, thứ hai là Từ Triển Bằng có thể được đi học ở trên thị trấn là một chuyện tốt, có người ba nào lại không hy vọng con mình sẽ thành tài chứ.
Từ Thiên Lam vừa định quay về phòng thì nhìn thấy Kiều Lan từ trong phòng đi ra, tay còn đang dắt em gái Mỹ Lan.

Mỹ Lan đã được hơn một tuổi, có thể nói được mấy từ đơn giản như "a", thỉnh thoảng cũng sẽ nói được từ có hai, ba chữ cái.
"Mẹ, anh xấu xa kia đi rồi ạ?" Kiều Lan chớp đôi mắt to hỏi mẹ.
Anh xấu xa? Có lẽ là Từ Triển Dục.
Cô gật đầu: "Đúng thế, đã đi rồi."
Kiều Lan vỗ vỗ ngực, giọng nói yếu ớt: "May mà đi rồi, mẹ, mẹ không biết đâu, vừa rồi anh ấy hư lắm, đem sân nhà chúng ta đào rất nhiều hố, còn lấy đất ném con và em gái."
Mỹ Lan cũng phối hợp "a" một tiếng, không biết là có phải đồng ý với chị gái hay chỉ đơn giản phát tín hiệu rằng bé đã đói bụng rồi.
Từ Thiên Lam sờ sờ đầu các con: "Anh ấy thật hư, chúng ta không cần để ý tới anh ấy nữa, anh ấy đã đi rồi." Sau đó, cô nói với Kiều Lan: "Con chơi với em gái nhé, mẹ phải đi làm bánh ngọt."
Hôm nay làm muộn, cho nên phải nhanh chóng bắt đầu công việc thôi.

.