Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 47: 47: Chương 37






Đầu tiên, Từ Thiên Lam mang theo Từ Thiên Hồng đến siêu thị.

Từ khi thay đổi mô hình kinh doanh, siêu thị rất đông khách, có thể nói lúc khai trương đã là thành công bước đầu.

Mỗi ngày, dòng người tới lui không ngớt, không chỉ những người muốn mua quà tặng người thân, bạn bè, mà nhà ai thiếu dầu, muối, tương dấm, đồ dùng hàng ngày, đều sẽ tới đây.
Khách hàng ở gần cũng muốn tới, ở xa cũng sẽ tới, tại sao à?
Bởi vì lợi ích thực tế, giá cả ở đây bằng những nơi khác nhưng lại có thẻ hội viên tích điểm, đủ điểm có thể đổi quà, mua hàng xong còn có thể rút thăm trúng thưởng, nhỏ thì sẽ được một quả cầu pha lê, kim chỉ, lớn thì sẽ rút trúng chiếc xe Phượng Hoàng.

Mọi người ai cũng ngẫu nhiên sẽ rút được một món quà, ít nhất cũng được một gói bột ngô an ủi, mặc dù trong nhà cũng có nhưng người ta cảm thấy bột này mịn hơn loại ở nhà.
Vì vậy, chỉ trong vài ngày, mọi người gần như đã hình thành thói quen dạo quanh siêu thị vài lần trong ngày để xem có thể mua được gì không.

Nếu may mắn rút trúng chiếc ti vi màu lớn thì chẳng phải rất có lãi à!
Ước mơ rút trúng được ti vi chỉ có thể tưởng tượng thôi.

Hàng hóa ở siêu thị chất lượng rất tốt, nhân viên bán hàng thì rất thân thiết, hỏi cái gì cũng kiên nhẫn trả lời.

Nếu khách hàng không muốn hỏi, thì có thể trực tiếp nhìn bảng giá ở trên kệ rồi đem đi tính tiền.

Khách hàng muốn dùng cách nào cũng được.
Cho nên dù khách hàng càng ngày càng đông, họ vẫn có thể kiểm soát được, bận rộn nhất chính là nhân viên thu ngân.

Hiện giờ hàng hóa đều không có mã vạch, hoàn toàn phụ thuộc vào trí nhớ rất tốt của nhân viên thu ngân và cuốn sổ tay ghi chép tỉ mỉ giá cả hàng hóa.

May mắn là hiện giờ chủng loại hàng hóa không khổng lồ giống như đời sau.

Chỉ cần người bán hàng lâu năm có kinh nghiệm phong phú, đều có thể nhớ rõ ràng rất nhiều mặt hàng.
Mặc dù nhân viên thu ngân vất vả nhưng tiền lương lại cao hơn nhân viên bán hàng hai mươi tệ.

Hơn nữa, nhân viên thu ngân còn được trích phần trăm như nhân viên bán hàng, nên dù công việc vất vả hơn thì cũng có nhiều người muốn làm.


Từ Thiên Lam từ cửa sau đi vào siêu thị, nhìn lướt qua dòng người đông đúc ở đại sảnh, cô liền đi thẳng đến văn phòng của Ngô Khởi Lan, thấy cửa mở, cô trực tiếp đi vào.
Sau khi bước vào văn phòng, Từ Thiên Lam nhìn thấy Ngô Khởi Lan đang ngồi nghiêm chỉnh xem văn kiện, còn Tần Tử Huân đang ung dung, thong thả uống chén trà trong tay.
Từ Thiên Lam không có tâm trí mà phỏng đoán tình huống của hai người.

Cô vội vàng kể lại sơ qua sự việc em trai mất tích cho chị: "Chị Ngô, chị chú ý điện thoại giúp em, chị gái của em còn chờ em ở bên ngoài, em cũng phải nhanh chóng đi tìm kiếm em trai."
Ngô Khởi Lan vừa nghe, vội vàng nói: "Không thì để người khác để ý điện thoại đi, chị sẽ đi tìm với em."
Từ Thiên Lam xua tay nói: "Không cần, chị chưa từng gặp em trai của em, ra ngoài tìm có gặp cũng không biết."
Lúc này, Tần Tử Huân ngồi bên cạnh mới nói: "Em trai của cô hình dáng như thế nào, có thể miêu tả cho tôi được không?"
Tần Tử Huân nói chuyện vẫn cứ thong thả, ung dung, nhưng không biết từ lúc nào, trong tay anh ta đã cầm một quyển sổ và bút chì, anh ta ngẩng đầu nhìn cô.
Từ Thiên Lam vội vàng miêu tả lại hình dáng của Từ Triển Bằng, Tần Tử Huân vừa nghe vừa vẽ lên sổ.
Chờ lúc Từ Thiên Lam nói xong, anh ta cũng đã vẽ xong, trong chốc lát liền dừng bút, hỏi cô: "Là hình dáng như thế này à?"
Từ Thiên Lam vừa nhìn liền chấn động: "Đúng đúng, chính là như vậy." Trời ạ, vị chủ tịch huyện này thật sự là đa tài đa nghệ, trình độ gần bằng máy chụp ảnh rồi.
Bên này, bọn họ đang nóng như lửa đốt đi tìm người, thì đứa nhỏ sáu tuổi đang đi trên đường cái, mệt mỏi xuýt ngất xỉu.
Dáng người nhỏ bé của Từ Triển Bằng bước đi trên con đường, hai bên đường là hàng cây cổ thụ, thỉnh thoảng sẽ có một chiếc xe ngựa chở hàng hóa hoặc chở người hò hét đi qua.
Thằng bé bước dọc theo ven đường, lúc thì bị bóng cây che khuất, lúc lại thấp thoáng ẩn hiện giữa những hàng cây.

Trên con đường rộng lớn nếu không nhìn kỹ thật sự là không phát hiện ra.
Từ Triển Bằng đeo một đôi giày vải lộ ra mấy ngón chân.

Đôi giày này là chị Cả mua dùng vải vụn làm cho cậu bé vào năm ngoái.

Bây giờ đi có chút nhỏ, vốn là một đôi giày đen, giờ bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, đôi giày thì dính toàn bùn đất.
Cậu bé có cảm giác cho dù mình có đi thẳng về phía trước cũng không tới cuối con đường.

Trong cái đầu nhỏ bé của Triển Bằng chợt nghĩ, không nhìn thấy cũng tốt, nếu nhìn thấy cũng không biết phải đi hướng nào.
Cậu bé đi đến dưới một gốc cây, tùy tiện ngồi xuống, dù sao quần áo cũng không còn sạch sẽ, ngồi xuống cũng không sợ.

Cậu bé cởi giày, đem đất vụn bên trong giũ bỏ, sau đó lại đeo vào.
Lúc đi ra khỏi nhà, cậu bé mang theo một cái bọc nhỏ, vừa mở ra thì nhìn thấy ba cái bánh ngô đã lạnh.

Từ Triển Bằng không ngốc, lúc tức giận đến mức muốn đánh bay đối phương, cậu bé vẫn "lý trí" cầm lấy một mảnh vải, đến tủ bát, gói mấy cái bánh ngô vào.

Lẽ ra có bốn cái, nhưng cậu bé đã ăn mất một cái.

Ba cái bánh ngô này to bằng nắm tay của người trưởng thành.

Một lần, cậu bé có thể ăn hết một cái, nhưng bây giờ lại chỉ bẻ lấy một nửa để ăn.
Từ Triển Bằng há to miệng ăn bánh ngô, giống như cậu bé đang cắn vào cái Mã Mặt To đã bắt nạt mình.
Từ Triển Bằng chưa bao giờ gọi người nọ là mẹ.

Tất cả mọi người đều bắt cậu bé gọi người kia là mẹ, nhưng Từ Triển Bằng không gọi, nên người khác nói cậu bé không lễ phép.

Từ Triển Bằng cảm thấy mình không làm gì sai, những người đó mới không đúng mực, bắt người khác phải làm chuyện mà người ta không muốn làm.
Mã Mặt To rất đáng ghét, thường xuyên mắng cậu bé.

Một cái tét vào mông cậu bé cũng sẽ để lại năm dấu tay.

Từ Triển Bằng cầm chiếc gương nhỏ đặt trên bàn ở trong phòng soi, chỗ đó đỏ rực một mảng lớn.
Người đàn bà kia không bao giờ đánh vào mặt Từ Triển Bằng.

Bà ta sợ đánh vào mặt cậu bé thì người khác nhìn thấy sẽ nói bà ta là mẹ kế.

Có lúc, Từ Triển Bằng nghe thấy mẹ của Tiểu Sơn ở nhà bên cạnh nói chuyện với mọi người, nói những bà mẹ kế đều xấu xa, Từ Triển Bằng rất tán thành, Mã Mặt To không phải cũng là mẹ kế của cậu bé sao!
Đứa con trai của Mã Mặt To rất ghét Từ Triển Bằng, nó thường xuyên đánh mắng và cướp đồ của cậu bé.

Từ Triển Bằng tất nhiên không thể đòi lại.

Mặc dù, Từ Triển Bằng không đòi được những món đồ bị cướp, nhưng cậu bé cũng không phải ăn chay, chỉ cần thằng nhóc kia tới tìm cậu bé gây chuyện, thì Từ Triển Bằng sẽ đánh cho nó kêu cha gọi mẹ.

Ngay cả, Từ Chấn Hưng mắng mình, cậu bé cũng không sợ, Từ Chấn Hưng rất gầy, đánh cũng không đau.
Nhưng nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Từ Triển Bằng không nén được tức giận và bị đánh cho một trận.

Ngày hôm qua, trời vừa sáng, Từ Triển Bằng liền chạy ra ngoài, cậu bé rất ghét nhìn thấy những người kia.

Từ Triển Bằng nghe Tiểu Sơn nói giấy vụn, sắt đồng nát đều có thể bán lấy tiền, cho nên cậu bé rất nỗ lực nhặt mấy thứ này kiếm tiền.

Cậu bé muốn kiếm thật nhiều tiền, để sớm ngày rời khỏi ngôi nhà này, không phải bị mắng là đứa ăn không ngồi rồi, phế vật nữa.
Tiểu Sơn và Từ Triển Bằng cùng nhau nhặt đồng nát.

Hai đứa nhặt được không ít, mỗi người bán được hơn một tệ, sau đó thì về nhà.

Kết quả, Từ Triển Bằng vừa bước vào nhà liền thấy Từ Triển Dục béo như con lợn đang mặc bộ quần áo mà cậu bé giấu ở dưới giường.

Từ Triển Bằng giữ kỹ dự định sang năm sẽ mặc quần áo mới.
Bộ quần áo này là Từ Thiên Lam làm riêng cho cậu bé.

Từ Thiên Lam xuyên tới đây, nên chưa từng nhìn thấy em trai, nhưng cô vẫn có trí nhớ của nguyên chủ, cho nên Từ Thiên Lam đã miêu tả lại dáng người của đứa nhỏ sáu tuổi cho thợ may.
Bộ quần áo được may rất tỉ mỉ, vừa in vóc dáng của Từ Triển Bằng, nhưng khi mặc lên người Từ Triển Dục tương đối béo thì lại thành ra bị chật, mặc dù Từ Triển Dục kém Từ Triển Bằng một tuổi.
Từ Triển Bằng vừa nhìn thấy Từ Triển Dục mặc bộ quần áo mới liền tức giận, cậu bé đã lâu chưa có quần áo mới để mặc, nhưng vẫn luyến tiếc mặc bộ quần áo này.

Vậy mà bây giờ, tên mập chết tiệt kia lại mặc nó trên người.

Bực mình nhất là Từ Triển Dục còn đắc ý nhìn thẳng Từ Triển Bằng khiêu khích: "Cục than đen, xem quần áo tao mặc có đẹp không?"
Từ Triển Bằng dáng người nhỏ gầy, đen đến mức cho dù ban ngày hay ban đêm đều không nhìn rõ, cho nên mọi người đặt cho cậu bé biệt hiệu "cục than đen".
Từ Triển Bằng cũng không cảm thấy cái biệt hiệu này có vấn đề gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Từ Triển Dục mặc quần áo của mình, còn đắc ý khoe khoang, thì cảm thấy khó chịu.

Cậu bé "A" một tiếng hét lên: "Mày cởi ra cho tao." Từ Triển Bằng chạy nhanh tới, đấm cho Từ Triển Dục một cú vào mặt, nháy mắt cái mặt của Từ Triển Dục vốn đã giống như cái đầu lợn rồi, thì nay càng giống hơn.
Từ Triển Dục sờ cái mũi đang chảy máu, nó "Oa" một tiếng khóc lên, lao về phía Từ Triển Bằng, khiến cả hai lăn mấy vòng trên mặt đất.

Từ Triển Bằng đè nó xuống dưới, đánh thêm mấy đấm, khiến đối phương kêu cha gọi mẹ.
"Mày cởi ra/xuống dưới cho tao, cởi/ không/cởi."
"Không cởi." Từ Triển Dục bị đánh gào lên: "Mẹ, mẹ mau ra đây."
Mã Thúy Bình từ trong phòng nghe thấy tiếng con trai, liền đi ra ngoài.

Bà ta vừa đi ra thì nhìn thấy con trai mình bị thằng nhãi ranh vừa đè vừa đánh, vừa hay Từ Chấn Hưng ra ngoài có việc, trong nhà không còn ai khác.
Mã Thúy Bình không còn cố kỵ, đi tới giơ chân đạp lên đầu Từ Triển Bằng.

Từ Triển Bằng lập tức bị đá ngã trên mặt đất, lăn mấy vòng tại chỗ.


Từ Triển Bằng lắc đầu, cảm thấy đầu choáng, mắt hoa giống như sắp rơi ra.
Mã Thúy Bình đỡ con trai bảo bối của bà ta đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt còn đang chảy máu của Từ Triển Dục, bà ta rất đau lòng.

Mã Thúy Bình buông con trai ra, hai, ba bước tới trước mặt Từ Triển Bằng, túm lấy cổ áo cậu bé, giơ cánh tay không ngừng tát vào gương mặt nhỏ bé của Từ Triển Bằng.
Dù sao, Từ Triển Bằng cũng còn nhỏ, sức lực ít, đối với Từ Triển Dục còn có thể đỡ được, nhưng đối với một người trưởng thành thì không đủ sức.

Vốn dĩ, Từ Triển Bằng đã bị cái đá của Mã Thúy Bình đánh cho đầu óc choáng váng, bây giờ còn bị tát liên tục khiến cho cậu bé không còn chút sức lực nào.
Từ Triển Bằng không biết đã vang lên bao nhiêu tiếng "bốp, bốp, bốp" rồi, cậu chỉ biết mặt mình nóng rát đến mất hết cảm giác, tinh thần cũng bắt đầu mơ hồ.

Lúc này, Từ Triển Bằng chỉ muốn chết đi.
Cậu không biết chết là như thế nào, nhưng Tiểu Sơn biết.

Tiểu Sơn nói ba của nó đã chết, nó sẽ không bao giờ nhìn thấy ba của nó nữa.

Mẹ của Tiểu Sơn nói, ba của nó đi tới một thế giới khác, chờ bọn họ chết đi là có thể gặp lại nhau.
Từ Triển Bằng muốn đi tới thế giới có người mẹ của mình.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy mẹ, nhưng mọi người đều nói, mẹ của cậu vì sinh ra cậu mới chết, nên chắc chắn mẹ sẽ rất thương cậu.
Từ Triển Bằng chán ghét gia đình này, chết đi cậu sẽ không còn nhìn thấy bọn họ nữa.
Không biết qua bao lâu, Từ Triển Bằng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hình như là ba của cậu đã về.
"Bà dừng lại cho tôi, sao bà lại đánh nó?" Sáng sớm, Từ Chấn Hưng đã vác quốc ra đồng giẫy cỏ, vừa trở về thì nhìn thấy con trai bị đánh.

Mặc dù, con trai lớn có chút bướng bỉnh, nhưng dù sao vẫn là con trai của ông ta.
"Tôi làm gì, ông nhìn nó đánh Tiểu Dực này." Lần này, Mã Thúy Bình có lý do chính đáng để nói.
Từ Triển Dục bị đánh thành cái đầu lợn, trên mặt còn có máu, nhìn cũng rất đáng sợ.

Từ Chấn Hưng vừa nhìn thấy cũng hoảng sợ, ông ta thở dài, oán trách nói: "Vậy, bà cũng không thể đánh nặng tay như vậy, Tiểu Bằng, Tiểu Bằng."
Từ Triển Bằng hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.

Từ Chấn Hưng lo lắng tiếp tục gọi: "Triển Bằng?"
Thân thể nho nhỏ vẫn nằm im trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Giọng nói của Từ Chấn Hưng cũng bắt đầu phát run, ông ta run rẩy đưa ngón tay chỉ vào Mã Thúy Bình: "Không phải bà đánh chết nó rồi chứ?"
Mã Thúy Bình nhìn tình hình, cũng bắt đầu sợ hãi, có chút chột dạ nói: "Không thể nào, thằng nhóc này thịt dày, mỗi ngày đều đánh nhau với Tiểu Dực, sao có thể dễ dàng bị đánh chết như vậy.".