[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh

Chương 30




Người nhà họ Cố đã ăn xong cơm tối từ lâu rồi dọn dẹp sạch sẽ. Cả nhà đều đang ngồi trong sân hóng mát, bình thường thì khi hóng mát họ đều tắt hết đèn đi. Một là vì tiết kiệm điện, hai là tránh để dụ muỗi tới. Hôm nay vì biết khách của nhà họ Tần sẽ tới nên trời tối là đèn phòng khách nhà họ Cố đã được bật lên rồi.

Nhìn thấy Tần Chí Hoa dẫn một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đi về phía này, người nhà họ Cố biết ngay đây là khách của nhà họ Tần. Cố Kim Thịnh ngồi trên ghế đẩu lùn thấy người tới bèn đứng lên đi phía trước mấy bước để chào đón. Trên khuôn mặt đỏ thẫm của ông ấy lộ ra nét cười rất vui vẻ, nếp nhăn ở khóe mắt cũng dồn lại theo, đến mức Cố Siêu và Vương Thủy Anh ngồi ở bên cạnh thấy mà líu lưỡi.

"Đây chính là Chu Tĩnh à?" Nụ cười của Cố Kim Thịnh nhiệt tình lạ thường nhưng lại thấp thoáng nét giản dị của một nông dân lành nghề.

Tần Chí Hoa cũng thấy ngạc nhiên, gọi một tiếng chú Cố rồi nói với Chu Tĩnh: "Chu Tĩnh, đây là chú Cố. Trong khoảng thời gian này cậu cứ ở tạm trong nhà chú Cố đi."

Chu Tĩnh cười đến hàm răng trắng sáng bóng loáng lên, vừa nhiệt tình gọi một tiếng chú Cố với Tần Chí Hoa vừa nắm lấy tay của Cố Kim Thịnh. Vậy là trong phút chốc, tay chân của Cố Kim Thịnh - người chưa từng trải qua lễ nghi gặp mặt chính thức thế này, có hơi hoảng lên.

Tay phải của ông ấy đang cầm tẩu thuốc nên trong hoảng loạn ông ấy đã duỗi tay trái ra. Chu Tĩnh nhìn mà sửng sốt, nhưng nó cũng chỉ xuất hiện một giây thôi rồi anh ta lập tức cũng duỗi tay trái mà mặt không đổi sắc. Anh ta nắm cả hai tay vào tay trái của Cố Kim Thịnh, cười bảo: "Làm phiền chú Cố rồi ạ! Trong khoảng thời gian này cháu phải gây thêm phiền phức cho cả nhà chú Cố đây rồi!"

Cố Kim Thịnh thấy cách ăn nói lẫn hành động của người thanh niên này có vẻ rất có quy cách, nhưng cũng rất tôn trọng ông ấy, bèn cười đến mức khuôn mặt trông như hoa cúc nở rộ. Ông ấy bắt đầu dùng thứ tiếng phổ thông không chuẩn lắm mà pha tạp nửa này nửa nọ để trò chuyện với Chu Tĩnh.

"Cháu đừng nói như vậy chứ! Giao tình giữa nhà chú và nhà họ Tần không bình thường đâu. Mấy đứa bé Chí Quân đều lớn lên dưới mắt chú cả đấy! Cháu đây vừa nhìn là biết xuất thân từ nhà có điều kiện trong thành phố. Chú chỉ sợ là cháu ở không quen nhà của mấy nông dân bọn chú thôi!"

Rồi ông ấy lại chỉ vào người nhà họ Cố nói: "Lại đây, chú giới thiệu cho cháu một chút. Đây là con trai chú, Cố Siêu, không lớn hơn cháu là bao mà cũng không được triển vọng như cháu. Kia là vợ rồi con của Cố siêu. Đây là vợ của chú, cháu cứ gọi là thím là được. Bên cạnh đó là con gái của chú, Cố Uyển."

Theo sự giới thiệu của Cố Kim Thịnh, Chu Tĩnh lần lượt chào từng người anh cả, chị cả rồi thím Cố. Lúc đến lượt Cố Uyển thì anh ta nhíu mày, quan sát đứa bé được chị dâu Cố ôm vào trong ngực. Thì ra là bồng cháu trai.

Cô bé này nhát gan thật đấy. Ai ai cũng đều đứng trong sân cả, chỉ có mình cô là lui ra rất xa, đứng ở tận bên cạnh cửa nhà. Cô coi anh ta như thú dữ và nước lũ vậy. Anh ta bèn nhìn cô nhoẻn miệng cười, trên gò má mơ hồ hiện ra một cái má lúm đồng tiền. "Em Tiểu Uyển."

Cố Uyển bị một tiếng em Tiểu Uyển của anh ta làm cho đỏ mặt, gọi một tiếng "anh Chu" để đáp lại.

Dân quê hiếu khách, Chúc Phượng Tiên vừa pha trà vừa bưng hạt dưa ra mời Tần Chí Hoa và Chu Tĩnh ăn. Cố Uyển đã quen lắm những cảnh tượng như thế này, lặng lẽ quay trở lại trong phòng mình.

Bàn cũng không còn nữa rồi, cô chỉ có thể ngồi đực ra ở thành giường.

Cô nghe mấy người ở trong sân hàn huyên được mấy câu thì Cố Kim Thịnh đã nói sẽ đưa Chu Tĩnh đi xem phòng xem có còn thiếu gì nữa không, có sẽ bù vào.

Tất nhiên Tần Chí Hoa cũng đi vào trong. Nhìn thấy trong phòng sạch sẽ ngăn nắp thì lòng anh ta thở phào một hơi.