[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh

Chương 28




Bà ấy bèn xin bà ngoại Điền chia cho mình ba cân rồi lại đem rồi nửa bộ ruột non về định nấu món canh.

Lần này Chu Tĩnh tới cũng không phải chỉ đơn giản là thăm thôi. Anh ta nói với Tần Chí Quân: "Anh vì cứu anh cả của em mà bị thương chân, nếu cứ để bởi thế mà anh phải xin xuất ngũ thì thật đáng tiếc. Trước khi đi ông ngoại đã bảo em gửi đến cho anh một lời nhắn. Việc anh xin xuất ngũ ông ấy đã cho ngưng phê duyệt rồi, bảo là trước tiên bây giờ anh chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng. Vốn là ban đầu mẹ em phải đi chuyến này, chỉ là một thì anh cả của em cần có người chăm sóc, hai là mẹ em ở lại Bắc Kinh để tìm cho anh một vị bác sĩ."

Tần Chí Quân nghe nói việc mình xuất ngũ lại bị từ chối thì ngẩn người, trong lòng không rõ đang có cảm xúc gì.

Anh làm việc trong quân đội mười năm, có tình cảm sâu đậm với đơn vị, phải nói là bảo anh rời khỏi anh thật sự không nỡ, nhưng bác sĩ cũng đã nói chân của anh bị thương nặng, khả năng hồi phục hoàn toàn không được cao.

Sao anh còn có thể ở lại đơn vị nữa chứ?

Nghĩ thế rồi anh lại nhớ địa vị ông ngoại Chu Dương hiện tại. Nếu ông cụ nhà người ta đã có lòng thì ngay cả khi chân anh bị thọt rồi sợ là ông ấy cũng có thể sắp xếp cho anh thỏa đáng.

Chỉ là bảo anh rời khỏi những anh em đã từng "kề vai sát cánh" với mình, ngược lại thì anh thấy không nỡ.

Nhưng người nhà họ Chu đã quan tâm như vậy rồi, trong lòng anh cũng không khỏi cảm động. Anh cười bảo: "Mọi người thật sự không cần làm vậy đâu. Anh đã sát cánh với Chu Dương sáu năm, là đồng đội chiến hữu mà cũng là anh em thủ túc. Anh tin nếu lúc đó người ở vị trí kia là cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không do dự mà cứu anh. Em hãy nói lại với dì, rằng thôi vẫn nên đừng hao sức tìm bác sĩ cho anh nữa. Bác sĩ có quyền hành nhất cả quân khu khám cho anh rồi cũng nói không còn cách nào. Anh có giải ngũ cũng không sao, lui về phía sau để đổi một cuộc sống có thể ở bên cạnh người nhà nhiều hơn cũng không tệ."

Thật ra anh đã không còn ôm hy vọng gì về chân của mình nữa, nhưng Chu Tĩnh lại nói: "Vị bác sĩ Chung này không hề giống với mọi người đâu anh. Năm xưa ông ấy đã từng cứu cựu tư lệnh trên chiến trường, có kiến thức y học cực cao. Chỉ là ông ấy không màng danh lợi, hiếm ai có thể tìm được ông ấy. Thật ra lần này em tới là còn có nhiệm vụ nữa. Trước khi mẹ em chưa tìm được bác sĩ Chung thì nhất định em phải đưa anh lên thành phố khám chữa định kỳ. Với thương thế này của anh mà thật sự để ở quê rồi không quan tâm sẽ gây trễ nải."

Ngụ ý là mình sẽ ở đây lâu dài.

Về bối cảnh nhà họ Chu, Tần Chí Quân chỉ biết một chút. Nhà Chu Dương chỉ có hai anh em. Bây giờ vì anh mà họ lại để Chu Tĩnh vùi ở thôn Thanh Hồ trong một quãng thời gian không ngắn, Tần Chí Quân thật sự không ngờ Nhà họ Chu sẽ sắp xếp như vậy.

Nhưng vừa nhìn là thấy Chu Tĩnh đã được sinh sống thoải mái từ nhỏ, để người này ở nông thôn lâu dài sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó. Anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Anh thật sự không ngờ vì chuyện của anh mà mọi người lại phải nhọc lòng như vậy. Anh rất cảm kích, nhưng em cũng thấy đó, điều kiện chỗ thôn bọn anh quả thật là không tốt lắm. Hay là thế này đi, tự anh sẽ lên tỉnh lỵ tái khám định kỳ. Nếu như dì tìm được vị  bác sĩ Chung kia thì em hẵng đón bác sĩ Chung qua đây được không?"

Chu Tĩnh xua xua tay, nói: "Không cần đâu. Mẹ em đã ra lệnh, em cũng không dám làm ngơ không chấp hành. Ở nông thôn rất tốt mà anh, vừa hay em có thể trải nghiệm cuộc sống. Chỉ là em e mình sẽ gây thêm chút phiền toái cho gia đình anh thôi."

Vậy là cứ thế Chu Tĩnh ở lại trấn Thanh Hồ. Nhà họ Tần chỉ có bốn căn phòng. Vợ chồng Tần Đại Hữu ở một phòng, Tần Chí Quân một phòng, hai anh em Tần Chí Cương và Tần Chí Hoa một phòng, Tần Hiểu Muội một phòng.