Nói xong, bèn nhét vào trong ngực của Cố Thanh Khê.
Cố Thanh Khê cầm quả trứng gà, trứng gà vẫn còn nóng, đây là mẹ đã lén chị dâu nấu vào sáng sớm, bà cho rằng nếu cho mình ăn thì mình có thể học hành càng tốt hơn.
Thời niên thiếu Cố Thanh Khê không hề hiểu chuyện, vô cùng hưởng thụ sự yêu thương ngầm này của mẹ, nhưng mà sau khi trải qua rất nhiều chuyện Cố Thanh Khê chẳng còn có thể bình thản mà ăn hết những trái trứng gà kia được.
Nhưng mà cô cũng không nói gì, cô chỉ đưa lại cho mẹ, hâm nóng, để lát nữa ăn sau.
Khi đang nói chuyện thì anh trai và chị dâu đi vào, mùa đông, hai người bị lạnh đến nỗi chóp mũi cũng hồng, lúc mở miệng nói chuyện xung quanh cũng tràn đầy khói trắng.
“Thanh Khê dậy rồi, sao không đi đọc sách đi?” Anh của cô Cố Kiến Quốc cười nói.
Chị dâu Trần Vân Hà không nói gì cả, ném chiếc búa và đục sang một bên.
Thời tiết hôm nay lạnh lẽo, ngoài ruộng không có việc gì cả, sáng sớm hai người họ đi đến sông để đánh cá, trông dáng vẻ như vậy có vẻ cũng không bắt được gì.
“Dạ không, cũng không cần phải gấp gáp như vậy.” Cố Thanh Khê cười nói, chui vào nhà bếp, giúp đỡ mẹ của cô dọn dẹp, cả nhà sắp sửa chuẩn bị ăn cơm.
Điểm không tốt nhất của mùa đông đó là, nhà bếp cách xa nhà chính, mang bát cơm từ nhà bếp đến nhà chính, dọc theo đường đi hơi nóng cũng tan hết, chẳng bao lâu cơm đã bị nguội.
Cố Thanh Khê mang lương khô giúp Liêu Kim Nguyệt: “Mẹ, để con múc cháo qua tô sắt rồi mang qua đó, mẹ mang cái này qua trước đi.”
Liêu Kim Nguyệt không nghĩ nhiều: “Được”
Cố Thanh Khê múc cháo bắp từ trong nồi sắt lớn ra tô sắt, dùng một cái nắp gỗ đậy lại, sau đó lại lấy một miếng vải dày bọc năm quả trứng gà kia lại mang theo.
Đến nhà chính, cô cười nói: “Anh hai, chị dâu, đừng nghĩ đến việc bắt được hay không bắt được cá nữa, sáng nay mọi người đều vất vả cả rồi, mẹ nói rằng bữa cơm ngày hôm nay sẽ có đạm, nên đã luộc năm cái trứng gà, một người một cái, mọi người mau tranh thủ ăn cho nóng.”
Nói xong, cô mở miếng vải kia ra, năm cái trứng gà béo tròn cũng lăn từ miếng vải đến chiếc bàn cơm bằng gỗ đã loang lổ vết sơn đỏ.
Một quả trong đó, còn nghịch ngợm lăn đến mép bàn, may là đã được chén cơm chặn lại.
Cố Kiến Quốc sửng sốt, Trần Vân Hà nhìn quả trứng gà không nói lời nào, Cố Bảo Vận là người cẩu thả cũng không nghĩ nhiều, chỉ mỗi Liêu Kim Nguyệt, lại thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Bà cực khổ vất vả mới lén tích cóp được năm quả trứng gà này, vì muốn bồi bổ cho con gái, tại sao con gái lại lấy ra vào lúc này chứ!
Sau này Trần Vân Hà sẽ ly hôn với anh trai của cô Cố Kiến Quốc.
Sau khi ly hôn Cố Kiến Quốc, có làm ăn thêm một vài lần nữa, nhưng lần nào cũng không được như mong đợi, sau đó anh ta đến thủ đô, nghe nói gặp được quý nhân, người ta giúp anh ta tìm được một công việc tốt, kiếm được một ít tiền, vốn dĩ Cố Thanh Khê nghe xong cảm thấy vui mừng cho anh ta, nhưng chẳng ai ngờ rằng sau này anh ta lại uống rượu, phóng hỏa, Cục Công An điều tra anh ta, điều tra nửa ngày, tuy rằng cuối cùng đã kết luận là vô tình, giám đốc người ta cũng tốt bụng, không bắt anh ta phải bồi thường, nhưng anh ta vẫn cảm thấy băn khoăn, dập đầu với giám đốc, nói rằng nếu có kiếp sau nhất định sẽ trả lại, sau đó bèn trở về quê, sau khi về quê lại trở thành một tên nghiện rượu.
Cuối cùng vào một đêm nào đó, ngã trúng một cái ao chết đuối.
Mọi người đều nói cái ao đó vô cùng cạn, làm sao mà Cố Kiến Quốc lại có thể chết đuối chứ.
Cố Thanh Khê cảm thấy, đây là do anh hai đã cố ý gây ra, sự thật là anh ta đã không muốn sống tiếp nữa.
Cố Thanh Khê đã từng có ý định giúp đỡ anh hai, tốn rất nhiều sức lực, nhưng vẫn không có cách nào cả.
Mãi cho đến khi anh hai qua đời, Cố Thanh Khê nghĩ lại, cảm thấy thật ra tất cả những bi kịch trong cuộc đời của anh hai đều bắt đầu từ việc ly hôn, đối với anh ta ly hôn là một việc có đả kích vô cùng lớn.