Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 12: 12: Mua Quần Áo





Tư thế ngủ của Hứa Đào rất nho nhã, làn da cô trắng noãn không chút tỳ vết giống như độ tuổi xinh đẹp trẻ trung của cô, lúc này cô đang ôm lấy Tiểu Nam đang say ngủ trong bộ quần áo rộng thùng thình, tư thế hoàn toàn như đang che chở cho Tiểu Nam.

Cánh tay trắng noãn của cô lộ ra bên ngoài, dưới ánh trăng khiến làn da cánh tay trở nên bóng loáng quyến rủ, làm người đang nhìn lén không kìm chế được mà căng thẳng nơi cổ họng, thậm chí miệng luỡi có chút khô nóng.

“! !.

.

” Triệu Vệ Quốc nhận ra hành vi của mình có chút không ổn, đợi gần nửa giờ sau mới bình tĩnh đem ánh mắt phức tạp dời đi, thẳng cho đến khi đè xuống nội tâm đang xôn xao thì anh mới xoay người trở về phòng mình.

Sáng sớm mặt trời chậm rãi mọc lên, Hứa Đào bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức, cô ngồi dậy nhẹ nhàng duỗi người phát ra âm thanh thoải mái khoan khoái.


Hứa Đào vươn vai liền thấy Tiểu Nam ngồi dậy dùng hai tay béo xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé, Tiểu gia hỏa vẫn còn mơ màng, tóc ngắn dựng thẳng lên nhìn giống mèo con đáng yêu.

“Tỉnh?”Tiểu nghe âm thanh của Hứa Đào, hai chân nhỏ ngồi bằng lại với nhau nhìn hết sức khả ái đáng yêu, ánh mắt bé mờ mịt nhìn cô hết sức ngây ngô.

Hứa Đào thấy vậy đưa tay sờ mặt bé: “Mẹ đi lấy quần áo cho Tiểu Nam” cô xoay người đi ra sào lấy quần áo phơi đêm qua vào.

“Tiểu Nam biết tự mặc quần áo sao?” Hứa Đào để quần áo xuống giường hỏi Tiểu Nam“Biết được” Tiểu Nam lúc này đã tỉnh ngủ hoàn toàn, đô đô miệng nhỏ trả lời, đồng thời đưa tay lấy quần áo, hết sức khôn khéo mặc vào.

Ngoài miệng bé nói có thể tự mặc nhưng tay chân trẻ con cùng đầu óc thường trái ngược nhau, mặc mất nửa ngày cũng không cài thành công mấy nút áo nhỏ, bé lập tức mất hứng, cái miệng nhỏ vểnh lên thật cao, hết lần này tới lần khác cố sức mặc, nhiều lần không giữ đươc thăng bằng mà ngã nhào lên giường.

“! ! ! !.

.


” Tiểu gia hỏa mất hứng hừ hừ một tiếng“Hay để mẹ giúp Tiểu Nam” Biểu tình của bé thật đáng yêu, nhìn bé kiên cường mặc quần áo nhưng không thành công nên Hứa Đào đưa tay hỗ trợĐối với Tiểu Nam mà nói hết sức khó khăn nhưng Hứa Đào chỉ trong nháy mắt đã cài xong cái nút cho bé, ngay cả quần khó mặc nhất cũng mặc xong luôn cho bé “Đi đánh răng rửa mặt, ba hẳn đã mua xong điểm tâm quay trở lại”.

Hứa Đào mặc xong quần cho Tiểu Nam, đồng thời vỗ vỗ cái mông đô đô thịt của bé.

Lỗ tai và mặt bé đỏ bừng, Hứa Đào hết mân mân cái miệng nhỏ của bé, còn sờ mông bé, bé liền nhìn Hứa Đào với ánh mắt tố cáo, sau đó được Hứa Đào ôm xuống giường, hai chỉ chân nhỏ chạm đất liền mắc cở chạy ra khỏi phòng.

Triệu Vệ Quốc dậy rất sớm, tuy ở đây không phải bộ đội nhưng sinh hoạt mười mấy năm trong quân ngũ nên một phần nào đó vẫn bị ảnh hưởng, dậy sớm ra cửa rèn luyện thân thể, sẵn tiệm mua bữa sáng trở lại.

Hứa Đào rửa mặt cho Tiểu Nam liền bắt đầu ăn sángTriệu Vệ Quốc đem bữa sáng bày ra, sau đó nói với Hứa Đào: “Một lát em viết ra những thứ cần mua đưa cho anh đi mua”.

“ĐƯợc” Trong miệng Hứa Đào đang ăn đậu hủ mặn đặc sản của tỉnh G, so với đậu hủ ngọt thì cô thích vị mặn hơn.

Ngược lại là Tiểu Nam, bé ăn một miếng đậu hủ mặn gương mặt nhỏ liền nhăn lại kháng cự: “Không ngọt”.

“Thích ăn ngọt?”Hứa Đào cười đưa tay lấy chén đậu hủ ngọt trước mặt Triệu Vệ Quốc “Anh đổi với con trai đi”.