Thập Niên 80 Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan

Chương 12: Chương 12





Những hành khách khác trên tàu hỏa cũng nhìn sang, chỉ trỏ Bán Hạ bàn tán sôi nổi.

Bán Hạ lớn như vậy rồi, chưa bao giờ bị nhiều người nhìn đánh giá như thế, cô lúng túng đến mặt mũi đỏ bừng, cũng không biết vé tàu của mình mất khi nào, chỉ đành phải tự nhận xui xẻo mua vé bổ sung.

Đợi nhân viên tàu đi rồi, một chị gái ngồi đối diện cô có khẩu âm vùng khác nói: “Em gái à, chị thấy em là người thành thật, không phải nói dối, vé của em ấy à, nhất định là bị tên móc túi trộm rồi.

”“Hả! Vé cũng bị trộm sao ạ?” Bán Hạ chỉ biết kẻ cắp trên tàu trộm tiền là nhiều, cho nên cô đã cất tiền ở một vài chỗ khác rồi, nào ngờ thì ra còn có cả trộm vé tàu.

Chị gái khoát tay: “Vớ vẩn, có đầy ra đấy! Em lên tàu không nhìn thấy những người không mua vé mà lên tàu à? Có người chỉ dựa vào thủ đoạn này để tiết kiệm tiền vé đấy.

” Chị ta vừa chỉ vào nhà vệ sinh: “Mấy người cũng chen vào trong đó rồi, em xem đi, không đến lúc dừng tàu thì cửa cũng chẳng mở được.


”Đúng lúc này, nhân viên tàu gõ cửa nhà vệ sinh, gõ cả buổi cũng không nghe bên trong vang lên tiếng nàoNhân viên tàu cũng chẳng lạ lùng gì chuyện này, bèn ra sức gõ mạnh mấy lần, nói một vài lời hung dữ rồi rời đi.

Bán Hạ dời ánh mắt đi, nhớ lại lúc lên tàu có người va phải cô, e rằng lúc đó vé của cô bị trộm rồi.

Chuyến đi này không ngắn, Bán Hạ vừa mới lên đường đã ngã nhào, lãng phí hai đồng sáu xu vô ích.

Cô ở nhà phải đan hai chiếc chiếu trúc vàng mới có thể kiếm được, giờ lại uổng phí như vậy.

Không được bất cẩn, phải nâng cao cảnh giác, cô tự nhắc nhở mình như vậy.

Bán Hạ len lén sờ mấy chỗ cô giấu tiền, cảm xúc nơi tay khiến cô yên lòng.

Chị gái ở đối diện cũng nhắc nhở cô: “Chị thấy em là lần đầu tiên ra ngoài, không biết gì hết, ra khỏi nhà tuyệt đối phải cẩn thận một chút, có gì không biết thì hỏi chị.

Chị ấy à, chính là người có lòng nhiệt tình.

”Bán Hạ gật đầu lia lịa: “Cảm ơn chị nhiều.

”Chị gái khoát khoát tay, cười nói: “Khách sáo gì chứ.


”Hai người cứ như vậy trò chuyện cả buổi, thật ra Bán Hạ không có lòng dạ nào, nhưng chị gái niềm nở, cô cũng không tiện khó chịu với người ta, chỉ đành theo chị ta, ngược lại rất ít kể về chuyện của mình.

Qua cuộc trò chuyện, Bán Hạ biết đừng thấy tuổi tác của chị gái này không nhỏ, lại là một người buôn bán, kinh doanh mua Nam bán Bắc.

Chị gái nói: “Bây giờ chính sách của Nhà nước tốt lắm rồi, giao thông cũng thuận lợi hơn trước kia, không giống như lúc trước đi đâu cũng phải khai giấy chứng nhận gì đó, bất tiện lắm.

Khi chị mới bắt đầu buôn bán, những bạn bè và họ hàng kia của chị ai ai cũng nói chị thích làm loạn, bây giờ người nào mà không ngưỡng mộ chị đâu? Chị là người đầu tiên xây nhà lầu trong thôn đó.

”Chị gái nói rất tự hào, người vốn dĩ không có tâm tư gì như Bán Hạ cũng nghe đến hăng say.

Một tiếng sau, tàu hỏa đến thành phố, Bán Hạ tạm biệt chị gái rồi xuống tàu.

Cô không biết là, đợi sau khi cô đi rồi, một người đàn ông trung niên đã ngồi xuống chỗ của cô.


Người đàn ông nhỏ giọng hỏi chị gái kia: “Sao cô ta lại xuống xe rồi?”Chị gái liếc mắt nhìn xung quanh một hồi, sau đó ghé sát vào: “Người không cùng một đường với chúng ta, còn phải đổi tàu đi nơi khác.

”Gã chậc chậc lưỡi: “Đáng tiếc, vừa nhìn đã biết là phụ nữ xuất thân từ nông thôn, dễ lừa, dáng dấp ngược lại cũng xinh xắn, nếu có thể dẫn đi, chúng ta nhất định có thể tìm được một nhà tốt.

”Chị gái trách móc lườm gã: “Đừng tiếc làm gì, đợi đi, còn có người tốt hơn! ”Bán Hạ nào đâu biết chị gái nhiệt tình mà mình vừa mới quen và người khác đang tiếc nuối vì không lừa gạt được cô, cũng may mắn là cô không nói hết tất cả cho bọn họ một cách ngu ngốc.

Sau khi xuống tàu, cô lập tức chạy thẳng đến chỗ bán vé mua vé.

“Chuyến tàu đến thành phố Thương Đài cuối cùng hôm nay là chín giờ tối, có điều toa xe rất ngột ngạt, điều kiện rất kém, cô có mua vé không?”.