[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80

Chương 48




“Ôi trời, nếu nhà tôi mà có họ hàng như Tiểu Mễ thì đã vui gần chết rồi.” Một chị gái hơn ba mươi tuổi che miệng cười không ngừng: “Nhà tôi ở khu ký túc xá nhà máy điện ở phía Tây thành phố, lúc trước Tiểu mễ bán thức ăn ở chỗ chúng tôi, tôi nói chú hương vị thật sự là quá tuyệt vời.”

Cô ấy quay đầu nhìn hàng xóm đang hóng hớt ở bên cạnh, dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc nhìn bọn họ: “Mấy người ở gần thế mà lại không xếp hàng sớm á? Thế thì mấy người không ăn được gì rồi.”

Bác gái nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng ra được hương vị sẽ ngon đến mức nào, nhưng bà ta biết thứ gì có thể hấp dẫn được bà ta khi mua đồ, bà ta vừa nhìn hàng dài người xếp hàng vừa hỏi: “Có phải đồ nhà Tiểu Mễ bán rất rẻ không? Nếu bánh bao thịt rẻ thì tôi cũng đi mua mấy cái về cho cháu trai tôi ăn.”

Tiếng nói của bà ta vừa dứt, người xếp hàng bật cười: “Nghĩ gì thế, bánh bao của Tiền Tiểu Mễ đắt gấp đôi các hàng khác.”

Bác gái vừa định bước chân đi ra sau xếp hàng lập tức sững lại, bà ta quay đầu dùng vẻ mặt không tin nổi nhìn nhóm người này: “Đắt gấp đôi mà mấy người còn đến ăn? Tiền nhiều nha?”

Cùng lúc đó, xếp hàng người cũng mang đồng tình nhìn bọn họ: “Đây là dạng keo kiệt rồi.”

***

Tiền Giai Ninh sắp xếp xong cho hai mươi lăm người, Tiền Gia Phong giúp đỡ phát phiếu xếp số cho mấy người xếp hàng sau, để hai mươi số vào sân chờ trước, thuận tiện duy trì trật tự, sợ có người vì xếp hàng mà gây sự cãi nhau.

Tuy diện tích sân không rộng lắm, nhưng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, có cây táo có cây nho, ở giữa còn có hai lu nước trồng hoa súng và nuôi cá chép.

Mấy bác trai vào trong sân thấy bàn đá cờ tướng là sáng hết cả mắt lên, hai người tay nhanh mắt lẹ lấy được bàn đánh cờ, có mấy người khác ngồi bên cạnh có người định đứng quanh xem. Mấy bác gái chọn ngồi ghế tựa gỗ bên cạnh lu nước, có thể nhìn hoa mà lại có thể xem cá. Hai cô gái thích ghế bập bênh bên cây táo, vừa ngồi nói chuyện vừa đung đưa ghế tựa cũng khá thú vị. Mấy người còn lại không có gì để chọn, chỉ có thể ngồi ở hành lang dài dưới giàn nho nhỏ, thuận tay vặt một quả nhỏ bỏ vào trong miệng, thế mà lại thấy vị cũng không tệ.

Tiền Giai Ninh tiếp đón khách một câu rồi vào bận việc, nhóm thực khách đầu tiên nhìn lồng hấp tỏa ra hơi nóng trước cửa kính to, hoành thánh tinh xảo, thịt sốt bóng nhẫy dầu mà không nhịn được nuốt nước miếng.

Tiền Giai Ninh đi vào phòng bếp rửa sạch tay một lần, lúc này cô mới đi đến cửa sổ gọi: “Ai là số một, đến gọi món.”

Bác trai thứ nhất lập tức đứng lên, ông ấy nhân lúc Tiền Giai Ninh chưa vào đã nhìn thực đơn hôm nay dán trên tường mấy lần để xem sẽ ăn gì rồi: “Một lồng bánh bao một bát hoành thánh, cô nhóc có bán dưa muối không?”

“Dưa muối hôm nay miễn phí.” Sau khi Tiền Giai Ninh xoay người cho một bát hoành thánh vào nồi, cô mới lấy lồng hấp trên nồi hấp xuống, lại bỏ lên trên thêm mười lồng nữa. Tiền Giai Ninh chỉ hộp trên quầy thu ngân: “Bác trai để tiền ở kia đi, cháu lấy bánh bao cho bác.”

Bỏ số tiền hào đã chuẩn bị sẵn vào, Tiền Giai Ninh đưa lồng hấp ra từ cửa đưa cơm: “Bác trai, do cháu không có ai hỗ trợ, chì làm việc một mình nên làm phiền bác tự bê ra bàn ạ.”

“Không sao, chân cẳng bác nhanh nhạy lắm.” Bác trai bê bánh bao chưa kịp lấy dưa muối đã vội vội vàng vàng gắp một cái tiểu long bao cho vào miệng, cắn rách vỏ bánh bao mỏng hơi trong suốt, nước canh mang theo mùi thơm của thịt chảy vào trong miệng, cực kỳ tươi ngon, bác trai bị mùi hương này hấp dẫn đến quên cả thêm giấm, cắn hai miếng đã hết cái bánh bao.

L!ếm nước sốt ngoài miệng, bác trai kích động ồn ào: “Cái này còn thơm hơn bánh bao thịt lớn lần trước Tiểu Mễ làm.”