“Lại chả thế à, mà này tôi nói thật hai vợ chồng Lý Uyển Trân cũng to gan thật đấy, mua nhà xong là vứt cho con luôn, bản thân lại không thèm để ý tý gì, bà ta không sợ tiền mất tật mang sao? Này, sao gần đây không thấy bà ta đâu nhỉ? Làm gì không biết?”
“Năm giờ sáng tôi thấy bà ta đã dậy đạp xe ba bánh đi bán đồ ăn rồi, bên trên để không ít đồ, có khả năng là đi bày quán ở chỗ nào rồi.”
“Bà nói xem, nhà này hay thật đấy, Lý Uyển Trân lại đi bỏ công việc ổn định đi bày quán bán hàng, bà cứ nhìn đi, kiểu gì cũng có ngày bà ta hối hận cho xem.”
Mấy bác gái tầm bốn năm mươi tuổi đứng trước cửa nhà Tiền Giai Ninh, lải nhải mấy chuyện tào lao, mãi đến khi sắp giữa trưa bọn họ mới nhớ ra chồng mình sắp tan làm về nhà ăn cơm, lúc này mới vội vàng tản ra nhanh chóng về nhà nấu cơm.
Lý Hồng bà chủ quán cơm Mĩ Vị đứng trước cửa quán mình nhìn xe chở bàn ghế rời đi, lúc này mới cau mày vào nhà, túm ông chồng nhà mình đang uống bia ăn đậu phộng: “Ông còn uống nữa à, ông có thấy không, đầu phố Nam cũng có quán cơm rồi.”
Triệu Đại Tráng ông chủ quán cơm Mĩ Vị chẳng thèm để ý nói: “Tôi hỏi thăm đội thi công của nhà đấy lâu rồi, là con bé học lớp mười một nhà họ Tiền mở cửa hàng, phải đến cuối tuần với lúc nghỉ mới mở cửa.”
Ông ta gắp đậu phộng ném vào trong miệng, cười mỉa mai: “Một con nhóc con thì nấu được cái gì, còn một tuần mới mở cửa một lần, tôi với bà không cần coi nó là đối thủ cạnh tranh đâu, mấy ngày nữa là nó tự lăn lộn thất bại thôi ấy mà.”
Bà chủ Lý Hồng nghe lời này thì càng tò mò, bà ta ngối đối diện Triệu Đại Tráng rót đầy bia cho ông ta: “Sao vợ chồng nhà ông Tiền để cho nó tung hoành thế nhỉ? Nhà nó cũng chả phải nhà khá giả gì cho cam, một tháng nhiều nhất chỉ kiếm được một trăm đồng, nhà nó không sợ bị lỗ vốn à?”
“Có phải bà không biết hai ông bà nhà họ Tiền chiều con đâu.” Triệu Đại Tráng uống một ngụm bia ướp lạnh, sảng khoái hà hơi: “Bà cứ chờ đến lúc khai trương thì xem thử đi, chắc chắn đến một mống khách cũng không có, đến lúc đó bà cứ khịa mấy câu là được.”
Nghe vậy, Lý Hồng lại nhẹ nhàng thở ra, hai vợ chồng Tiền Quốc Thịnh đều là người đi làm, con nhóc Tiền Giai Ninh kia chỉ mới mười tám, cả nhà đấy chẳng chọn được ra ai biết nấu ăn để buôn bán, đúng là bà ta lo lắng thừa mà.
***
Đến sáng hôm khai trương, Tiền Giai Ninh dạy sớm đi qua cánh cửa nhỏ giữa hai nhà, ủ bột băm nhân thịt, chuẩn bị bán bữa sáng hôm nay. Tri Thành ở phía bắc Trung Quốc, dân cư ở đây thích ăn mì hơn, bữa sáng mà Tiền Giai Ninh chuẩn bị lấy mì bún làm chủ đạo, tiểu long bao đã nặn xong được để trong lồng hấp cao mười tầng, một trăm cái hoành thánh nhân tôm tinh xảo được để trên đĩa mẹt trúc, bên cạnh để rất nhiều mì sợi cán tay. Lúc này Tiền Giai Ninh đang lấy thịt ba chỉ làm nước sốt thịt băm trước cái nồi to, cái bát to bên cạnh là món dưa cải đã được tẩm ướp sẵn.
Múc sốt thịt thơm nức ra, Tiền Giai Ninh nhìn đồng hồ treo tường trên tường, đã đến sáu giờ rưỡi sáng, cô cởi tạp dề ra hơi thấp thỏm bất an hỏi: “Bên ngoài có người đến không?”
Tụ Bảo Bồn ở trong đầu Tiền Giai Ninh dào dạt đắc ý nói: “Đương nhiên có, cô chính là học trò duy nhất của Thực lão ở nhân gian, cô tự tin vào tay nghề của bản thân chút đi được không? Tôi bảo cô này, đến cả củ cải dưa muối mà cô muối cũng thơm hơn món thịt heo kho của người khác đấy.”
Tiền Giai Ninh chỉnh lại quần áo trước cửa kính, hít sâu một hơi mới bắt lấy tháo chốt cửa mở cửa ra, cô lập tức hoảng sợ trước một hàng dài người xếp hàng.
So với Tiền Giai Ninh ngơ ngác, mấy người lớn tuổi xếp hàng trước mặt cô kích động như được tiêm máu gà: “Có phải đến giờ ăn sáng rồi không? Bác bảo này, bác dậy từ lúc bốn giờ sáng đấy, cuối cùng cũng lấy được vị trí đầu tiên như ý muốn.”