Mười năm không có gặp mặt con gái, lúc con bé đi mới nhỏ xíu mà giờ đã trưởng thành rồi.
Hiện giờ thiếu nữ trẻ tuổi cũng đã hai mươi, mặt mày cũng có bóng dáng của vợ trước của ông, mà càng nhiều hơn vài phần thanh tuyệt so với vợ trước, gương mặt trái xoan trắng nõn, rõ ràng là dáng vẻ rất xinh đẹp nhưng lại bày ra cho người ta bảy phần xa cách, quạnh quẽ lại không dễ tiếp cận.
Ông đương nhiên không sợ Chương Dạng nhưng lại sợ Chương Dạng phản cảm với mình.
Lại đúng thời điểm này Chương Dạng cười ôn hòa, chủ động đưa cái chén nhỏ của mình qua, “Cảm ơn ba.
”Cô cười, biểu tình trên mặt tức khắc sinh động lên, gương mặt nhỏ vốn tinh xảo nhiều thêm vài phần minh diễm, thiếu nữ vừa xinh đẹp lại mong manh tự nhiên biểu lộ ra ngoài.
Trong ánh mắt Chương sư trưởng nhiễm ý cười rất rõ ràng, nhưng mà đã nhiều năm như vậy ông chưa làm việc như gắp đồ ăn cho người khác nên khó tránh khỏi động tác có chút vụng về nhưng ông vẫn nỗ lực làm, cũng nỗ lực khiến gương mặt thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm của mình trở nên ôn hòa bình dị gần gũi hơn.
“Thích thì ăn nhiều một chút, không thích thì con để riêng ra cho ba.
” Ông không ngại ăn đồ thừa của con gái.
Lúc này Chương Năm đứng bên sô pha gọi cô, “Chị, điện thoại của chị này.
”Chương Dạng thấy rất ngoài ý muốn, buông đũa xuống đi qua.
Tuy rằng cô đã về nước một tuần rồi nhưng khoảng thời gian một tuần này cô ở nhà dưỡng vết thương nên chẳng đi bất cứ nơi nào cả.
Sau khi cầm lấy microphone nghe thấy giọng nói của một người đàn ông khác thì Chương Dạng nhướng mày.
Thế mà lại là Ninh Tu Tư, người kia còn chưa từ bỏ ý định thuyết phục cô đi tới tòa office building của báo xã để tham quan một lượt.
Chương Dạng nghe đối phương ở đầu dây biên kia nói năng dõng dạc, sau khi trầm ngâm một lát cô đáp: “Để tôi xuy xét lại đã, ngày mai sẽ trả lời anh.
”Ninh Tu Tư lo lắng cô lại thả bồ câu chính mình, nói cho có lệ nên anh ta không khỏi thêm vào một câu: “Được, nếu ngày mai cô không liên hệ thì tôi sẽ liên hệ với cô.
”Khi Chương Dạng quay trở lại bàn cơm, hai cha con nhà họ Chường đều dùng đôi mắt sáng ngời nhìn cô.
Chương Dạng chủ động mở miệng nói: “Là tin tức của phóng viên báo xã, trước đó bởi vì vụ án buôn người kia, nên muốn…”Khi Chương Dạng nói tới đây cô bỗng dưng cảm thấy không được thích hợp cho lắm, hình như cô chỉ nói cho mỗi Chương Năm biết cô gặp phải bọn buôn người, người này sợ cô và bọn buôn người kia tranh chấp với nhau bị thương cho nên hai người cũng không có nhắc tới cái chuyện này nữa.
Nhưng hiện giờ trong lúc vô tình cô lại nhắc tới, hơn nữa gần đây vụ án nghiêm trọng này đã bị cảnh sát phá án rồi, các báo chí khắp nơi đều đang đưa tin, sợ là người trong nhà không cần cố tình liên tưởng tới đều có thể đoán được cô có liên quan tới vụ án này.
Nếu như chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái làm như bình thường sợ là còn không tới mức báo xã tự tới nơi để phỏng vấn.
Chương Dạng ý thức được chính mình nói lỡ miệng mất rồi…Quả nhiên lập tức Chương Năm phản ứng lại được, nhìn đôi mắt muốn trốn tránh của cô trực tiếp lên tiếng hỏi: “Chị có liên quan tới vụ án liên thủ vượt tỉnh buôn bán người mà công an vừa mới phá được kia? Ngày đó khi em tới ga tàu hỏa đón chị, chị đã từng gặp đám người kia? Còn bị bắt cóc nữa?”.